Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 727: Yêu tinh quốc dân (18)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trang viên Sơn Thủy.

Hôm nay là thọ thần của gia chủ Lý gia.

Lý gia từ thương gia, gia sản hùng hậu.

Ngay cả người bình thường đến chúc mừng, cũng nối liền không dứt.

Hai đứa con gái lại ở trong liên minh, một số người có hiểu biết về mặt này, càng đến đây cổ động kết giao.

Lý Tiểu Ngư mặc một bộ lễ phục bó sát người màu đỏ rượu, đứng ở trong đám người giao thiệp, loá mắt như minh châu.

Trái lại nhị tiểu thư Lý gia, liền có chút ảm đạm.

Cô ta yên lặng đứng cùng mẹ mình, có khách tiến lên, mỉm cười gật đầu, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các.

"Chị gái con thật sự là..." Bà Lý nhìn Lý Tiểu Ngư cùng người giao thiệp bên kia, có chút bất mãn lắc đầu.

"Tính tình này của chị gái cũng không phải ngày một ngày hai, mẹ đừng tức giận." Nhị tiểu thư Lý gia nhu thuận trấn an.

"Ai." Bà Lý thở dài, đáy mắt tràn đầy bất mãn và không thích đối với Lý Tiểu Ngư.

Lý Tiểu Ngư cùng người giao thiệp xong, nhân cơ hội lên lầu.

Lý Nghiêm đứng ở chỗ rẽ chờ cô ta: "Đại tiểu thư."

"Đã chuẩn bị xong chưa?"

Lý Nghiêm gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Đại tiểu thư, hôm nay động thủ với nhị tiểu thư có phải là có chút mạo hiểm không, cha mẹ ngài đều ở đây."

"Chính vì muốn để bọn họ nhìn cho rõ, đứa con gái bọn họ thương yêu nhất, là loại người gì." Lý Tiểu Ngư nhẹ câu môi đỏ, cười vũ mị một tiếng: "Chờ trò hay mở màn đi."

Nhị tiểu thư Lý gia, ở loại trường hợp này, bị người trông thấy cùng yêu cẩu thả, giả bộ dịu dàng hiền thục, thực chất bên trong lại là cái loại phóng đãng, không biết đầu đề sáng mai sẽ kình bạo cỡ nào.

Lý Tiểu Ngư càng nghĩ càng hưng phấn.

Đợi sau khi Lý Tiểu Ngư và Lý Nghiêm rời đi, trong góc khuất có một người chậm rãi bước ra.

Ánh đèn xuyên qua thủy tinh, rơi vào trên mái tóc màu vàng, chiếu sáng rạng rỡ.

Đôi mắt màu kim rực rỡ của nữ sinh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào phương hướng Lý Tiểu Ngư rời đi.

Nhị tiểu thư Lý gia...

Nghe thấy chuyện này đương nhiên không phải trùng hợp, Sơ Tranh theo dõi Lý Tiểu Ngư mà đến.

Đến cũng đã đến.

Không làm chút chuyện, thu chút lợi tức, xứng đáng với việc cô lặn lội từ xa tới à.

Sơ Tranh từ một bên khác xuống lầu, trông thấy nhị tiểu thư Lý gia trong đám người.

Nếu như nói Lý Tiểu Ngư là nắng gắt rực rỡ như lửa, vũ mị xinh đẹp, vậy Nhị tiểu thư Lý gia chính là một đóa xuất thủy phù dung, tươi mát thanh nhã.

Sơ Tranh ngăn một người phục vụ lại: "Có giấy bút không?"

Người phục vụ hơi kinh ngạc với dung mạo của Sơ Tranh, đây là cosplay sao?

Nữ sinh trước mặt, tóc vàng mắt vàng, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ... Loại màu sắc chói mắt này, mà có thể đẹp như thế, đúng là rất khó gặp.

Nhưng mà màu sắc này nhìn rất thật.

Hoàn toàn không giống như cosplay.

"... Có, có, ngài chờ một lát." Người phục vụ hoàn hồn, rất nhanh cầm giấy bút tới.

Sơ Tranh bảo người phục vụ chờ một chút, cô viết chậm, người phục vụ cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi, không hề sốt ruột.



"Nhị tiểu thư, có người đưa cho ngài thứ này."

Người phục vụ đưa tờ giấy cho nhị tiểu thư Lý gia.

Lý nhị tiểu thư hơi nghi hoặc một chút: "Ai đưa cho tôi?"

Người phục vụ chỉ vào một phương hướng: "Người kia... A..."

Người phục vụ nghi hoặc.

"Ai?"

"Một cô gái tóc vàng mắt vàng." Người phục vụ nói: "Vừa rồi chính là ở chỗ này, đột nhiên không thấy."

"Tóc vàng mắt vàng?" Lý nhị tiểu thư nhẹ cau mày liễu, trong đám người hôm nay tới, cô ta không nhìn thấy có một người như thế.

Lý nhị tiểu thư phất tay, ra hiệu người phục vụ đi xuống đi.

Cô ta mở tờ giấy ra.

Nếu như không phải còn có vết tích của nét mực, thì nét chữ này giống như được in ra vậy.

Trên tờ giấy không có mấy chữ.

—— Chị gái cô muốn hại cô.

Chị gái... Lý Tiểu Ngư sao?

"Bảo bối sao thế?" Bà Lý kéo Lý nhị tiểu thư một cái.

Lý nhị tiểu thư thu tờ giấy lại: "Không sao đâu mẹ, chỉ là hơi mệt một chút, có thể là giày không quá vừa chân, đứng đến hơi đau chân."

"Ai, vậy con lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chính thức bắt đầu rồi xuống." Bà Lý lập tức lo lắng lên tiếng.

"Dạ, cảm ơn mẹ."

"Mau đi đi." Mặt mũi bà Lý tràn đầy cưng chiều.



Người chưởng quản đương nhiệm của Yêu tháp họ Chung Ly.

Đây là họ kép, cũng không phổ biến.

Toàn bộ người trên yến hội, chỉ có một người họ Chung Ly.

Nhưng mà người này...

Sơ Tranh nhìn tên nhóc tỳ chỉ cao đến bên hông mình.

Thật lòng sao?!

"Nhóc họ Chung Ly?"

Con ngươi đen lúng liếng của nhóc tỳ xoay chuyển nhanh chóng, phồng má: "Kỷ ca ca nói, không được nói chuyện với người lạ."

"Nhóc gật đầu và lắc đầu, không tính là nói chuyện." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng lừa gạt.

Nhóc tỳ suy tư, tựa hồ cảm thấy Sơ Tranh nói rất có đạo lý.

"Nhóc họ Chung Ly?"

Nhóc tỳ gật đầu.

"Trong nhà nhóc có yêu tháp?"

Nhóc tỳ nghiêng nghiêng đầu, đã quên mất lời Kỷ ca ca dặn dò, có chút tò mò hỏi: "Yêu tháp là cái gì? Là giống như Bát Bảo tháp sao? Thú vị không? Chị thật là đẹp, giống như mặt trời trên trời vậy."

Nhóc tỳ nói đến phần sau, đột nhiên xuất ra một câu khen Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn nhóc, nó liền nhếch miệng cười, lộ ra một nụ cười thật đẹp, cả người đều ấm áp.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh chất vấn Vương bát đản.

Xác định không tìm lầm người?

Vương bát đản cho đáp án khẳng định.

Sơ Tranh: "..."

Nhóc tỳ hỏi gì cũng không biết.

Chỉ hung hăng khen Sơ Tranh thật đẹp.

"Người lớn nhà nhóc đâu?" Sơ Tranh hỏi nó.

Nhóc tỳ hít mũi một cái: "Kỷ ca ca bảo em ở chỗ này chờ anh ấy."

"Tiểu thiếu gia!" Bên người Sơ Tranh có một trận gió thổi qua, một thiếu niên tuổi tác không lớn lắm, bế nhóc tỳ lên, cảnh giác nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

"Kỷ ca ca." Nhóc tỳ ôm lấy cổ thiếu niên.

Thiếu niên giáo huấn nhóc tỳ: "Không phải tôi đã nói với tiểu thiếu gia, không được nói chuyện với người xa lạ rồi sao?"

"..." Nhóc tỳ phồng má không nói lời nào, trong con ngươi đen lúng liếng tràn đầy ủy khuất.

Thiếu niên vỗ vỗ đầu nhóc tỳ, để nó ghé vào trên bả vai mình, sau đó mới nhìn về phía Sơ Tranh: "Vị tiểu thư này, xin hỏi ngài có chuyện gì?"

"Hai người là người của Chung Ly gia?"

"Đúng thế." Thiếu niên phi thường thân sĩ.

"Chung Ly gia các người, có chủ sự không?" Một đứa bé với một thiếu niên, làm được gì chứ?!

Thiếu niên không nói.

Hắn cảm giác được một loại nguy hiểm từ trên người Sơ Tranh.

Hắn ôm chặt nhóc tỳ, dây cung cảnh giác trong lòng kéo căng, không dám thả lỏng.

"Ngài có chuyện gì không?"

"Ta muốn hỏi..."

Sơ Tranh còn chưa nói hết lời, liền nghe thấy trên lầu hai bên kia vang lên một trận âm thanh ào ào.

Sơ Tranh chỉ vừa quay đầu một cái, thiếu niên kia và nhóc tỳ liền biến mất không thấy đâu nữa.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh lần nữa nhìn về phương hướng lầu hai.

Phía trên cãi nhau, Sơ Tranh rất nhanh liền nghe được tin tức, chuyện là có Liệp Yêu Sư phát hiện ra yêu khí, truy tìm qua, kết quả phát hiện một màn không chịu nổi.

Lý Tiểu Ngư và yêu cẩu thả.

Người bình thường tưởng yêu kia là người, chỉ đồn là Lý Tiểu Ngư vậy mà ở trong loại trường hợp này, còn có tâm tư làm.

Làm coi như xong, còn bị người phát hiện, quá không để cha mình vào mắt, đây là muốn tức chết cha cô ta à.

Nhưng ở trong mắt Liệp Yêu Sư thì không giống.

Đó là yêu.

Ngươi bí mật chơi thế nào cũng được, ai mà không có chút chuyện xấu xa. Nhưng mà lại ở ngay trước mặt công chúng làm ra chuyện như vậy.

Lý Tiểu Ngư còn muốn tranh cử phó chủ tịch, điều này khiến trong lòng Liệp Yêu Sư nghĩ như thế nào? Tốt xấu gì liên minh và yêu cũng ở hai trận doanh đối địch, thấy yêu phải giết là quy củ, sao có thể chấp nhận được chuyện cẩu thả với yêu.