Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh trở về trông thấy, chính là điện thoại của mình nằm trên mặt đất, màn hình vỡ thành mạng nhện.
"Tầm Ẩn."
Không ai trả lời cô.
Sơ Tranh nhặt điện thoại lên, đi ra sau tấm bình phong tìm hắn.
Tầm Ẩn nằm trên giường mỹ nhân chợp mắt.
"Tầm Ẩn, ngươi làm hư?" Sơ Tranh đẩy hắn một chút.
Tầm Ẩn mở mắt ra: "Cái gì?"
Sơ Tranh đưa điện thoại trong tay ra.
Tầm Ẩn nhếch miệng kéo ra một nụ cười: "Tiểu yêu, ta chưa từng đi ra ngoài, sao có thể làm hư đồ của ngươi?"
"Không phải ngươi?"
"Không phải." Tầm Ẩn hừ nhẹ một tiếng: "Không có việc gì, đừng có quấy rầy ta."
"Gặp quỷ."
Sơ Tranh nói thầm một tiếng, cầm điện thoại di động ra ngoài.
Tầm Ẩn cẩn thận nhìn ra bên ngoài, thấy Sơ Tranh không có ý tứ truy cứu, lúc này mới hơi thả lỏng ra.
Đó là vật cổ quái gì?
"Tầm Ẩn."
Sơ Tranh đột nhiên quay về.
Tầm Ẩn lập tức nằm xuống lại, nghiêng người đưa lưng về phía Sơ Tranh.
"Đêm qua ngươi trông thấy có người đi vào không?" Sơ Tranh hỏi hắn.
"Thấy." Tầm Ẩn nhìn chằm chằm họa tiết khắc trên giường mỹ nhân.
"Vì sao ngươi không nói cho ta biết?"
Tầm Ẩn lạnh căm căm nói: "Dù sao cũng sẽ chết, có nói cho ngươi biết hay không, khác nhau ở chỗ nào."
Sơ Tranh: "..."
Ngươi biết ta dọn dẹp mất bao lâu không!!
Sơ Tranh trầm mặc một hồi, hỏi hắn: "Phòng ngự của viện này có tác dụng gì với ngươi?"
Tầm Ẩn: "Không có tác dụng gì."
Thứ cầm tù hắn là những xích sắt này.
Không liên quan gì đến thứ đó.
Phòng ngự trong viện... Đại khái là vì phòng ngừa người bên ngoài tiến vào.
Sơ Tranh dự định đi phá hủy tường vây.
Mỗi lần ra vào đều phải leo tường, thật phiền phức.
Ý nghĩ này vừa hiển hiện, liền nghe Tầm Ẩn nói: "Nhưng mà có thể che giấu yêu khí của ta."
Trong giọng nói của hắn có chút tiếc hận.
Dường như yêu khí bị che giấu, làm hắn rất không vui vậy.
Sơ Tranh: "..."
Yêu khí tiết lộ = rất nhiều người tìm đến = phiền phức
Chuyện này không thể được.
Vẫn là không hủy tường đi.
Tầm Ẩn quay người, nhìn Sơ Tranh, trong con ngươi màu mực có tà khí chợt lóe lên, hắn câu khóe môi mê hoặc: "Tiểu yêu, ngươi có thể phá phòng ngự này đi, thế thì ngươi ra vào cũng không cần phiền toái như vậy nữa."
"Ta không!" Vật nhỏ mơ tưởng gạt ta!
"..."
Tầm Ẩn nhìn bóng lưng Sơ Tranh rời đi, "chậc" một tiếng.
...
Đồ vật Sơ Tranh mang vào càng ngày càng nhiều, đồ vật hiện đại hoá, đối với Tầm Ẩn mà nói, có xung kích rất lớn.
Bởi vậy những thứ này hư cực nhanh.
Mặc dù Sơ Tranh không ngại thẻ người tốt giúp mình phá sản, nhưng hắn làm như thế, lần nào cũng phải mua mới lại, rất phiền phức.
Ầm!
Sơ Tranh còn chưa vào, liền nghe thấy bên trong vang lên một tiếng nổ.
Sơ Tranh đi vào, chỉ thấy TV bốc khói, còn có tia lửa điện tán loạn.
Mà Tầm Ẩn nằm trên chiếc giường mỹ nhân sau tấm bình phong, giống như TV nổ tung, không hề có một chút quan hệ nào với hắn.
Mẹ!
Vô duyên vô cớ TV có thể nổ à?
Sơ Tranh đi đến trước giường mỹ nhân: "Tầm Ẩn, ngươi biết hiện tại thế giới bên ngoài có hình dáng ra sao không?"
Cần phải bổ túc tri thức cho thẻ người tốt.
"Ngươi thả ta ra xem một chút, ta liền biết." Tầm Ẩn kiên nhẫn, muốn Sơ Tranh cởi bỏ xiềng xích cho mình.
Sơ Tranh: "..."
Xã hội bây giờ không giống lúc trước!
Không bước ra khỏi nhà cũng có thể biết được chuyện thiên hạ.
Sơ Tranh tìm cho Tầm Ẩn một chút tư liệu, để chính hắn xem, còn chuẩn bị cho hắn một cái điện thoại.
Khi Tầm Ẩn nhìn thấy điện thoại, có chút rụt rè, không dám nhận.
Thứ đồ vật hình chữ nhật kỳ quái này, có thể phát ra âm thanh...
"Dùng cái này có thể liên lạc với ta." Sơ Tranh dạy hắn dùng.
Tầm Ẩn nghe được trọng điểm: "Cái này có thể truyền âm?"
Sơ Tranh lười giải thích: "Ngươi hiểu như vậy cũng được."
Tóm lại đó là một thứ rất trâu bò.
Sơ Tranh nói tổng quan cho hắn nghe một lần: "Có gì không hiểu thì hỏi lại ta."
Sơ Tranh đưa điện thoại di động cho hắn.
Tầm Ẩn nhìn Sơ Tranh, lại nhìn điện thoại.
"Cầm."
Ánh mắt cảnh giác kia của Tầm Ẩn, giống như thứ Sơ Tranh cho hắn chính là bom vậy.
"Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi ngoan ngoãn."
Tầm Ẩn nhìn Sơ Tranh rời đi, tận đến khi thân ảnh của cô biến mất ở chỗ tường vây, hắn mới cầm điện thoại lên, có chút vụng về nhấn nhấn.
Tầm Ẩn nhấn đến mục âm nhạc, điện thoại đột nhiên vang lên ——
"Mênh mông thiên nhai là ta yêu
Hoa dưới chân núi đang liên tiếp nở rộ
Dạng tiết tấu gì mới là điên cuồng nhất
Dạng tiếng ca gì mới là thoải mái nhất
Cong cong nước sông từ trên trời tới..."
Điện thoại trong tay hắn đảo vài cái, thiếu chút nữa rơi xuống, hắn ấn loạn một trận, cuối cùng âm thanh cũng biến mất.
Tầm • đại lão • Ẩn trừng điện thoại di động, một cái hộp nát, hắn còn không làm được gì à?
…
Sơ Tranh vừa rời khỏi từ đường, thanh âm của Vương Giả liền không có dấu hiệu nào vang lên.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được quyền quản lý "Yêu tháp", thời hạn một tháng. 】
Sơ Tranh mài răng.
Yêu tháp là cái quỷ gì?
Nhốt yêu sao?
Còn có thứ này tồn tại cơ à?
Vương Giả phát xong nhiệm vụ liền chuồn.
Có khó khăn tìm Baidu!
Sơ Tranh tìm kiếm một chút, thứ tìm ra được không phải thiết lập anime thì chính là kịch trong phim truyền hình, không có một chút tin tức hữu dụng nào.
Sơ Tranh gọi Dư Tô đến.
Dư Tô ăn một chén chè lạnh, vừa cởi giày vừa lạch cạch lạch cạch tới: "Đại lão, ăn không? Ta mang cho ngài một chén."
Sơ Tranh không khách khí tiếp nhận: "Ngươi biết yêu tháp không?"
"Yêu tháp?" Dư Tô lơ ngơ: "Chưa từng nghe qua, làm gì?"
"Ta cũng muốn biết."
"..."
Dư Tô đề nghị đi hỏi bà chủ.
Dù sao bà chủ có kiến thức rộng rãi.
Rất nhiều tin tức hắn đều nghe được từ chỗ bà chủ.
Sơ Tranh nghĩ đến nỗi sợ hãi khi lần trước bị nội đan chi phối, có chút không muốn đi, Dư Tô xung phong nhận việc đi ngay.
Ai biết lần này bà chủ rất là hào phóng, không cần bất cứ thù lao gì, trực tiếp nói cho Dư Tô biết.
Dư Tô hấp tấp chạy về chuyển cáo cho Sơ Tranh.
Yêu tháp chính là nơi dùng để nhốt yêu.
Nhưng yêu bị nhốt bên trong đều là yêu cực kỳ hung ác, Yêu tộc cũng không muốn thừa nhận đó là đồng loại của bọn họ.
Yêu tháp là do nhân tộc thành lập, bởi vậy quyền quản lý cũng ở trong tay nhân loại.
Nhưng đó đã là câu chuyện rất xa xưa.
Yêu tháp có còn tồn tại hay không, bà chủ cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết năm đó người chưởng quản yêu tháp họ Chung Ly.
Sơ Tranh nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là: Vương bát đản con chó điên này lại bắt ta đi cướp yêu tinh với con người.
Đây là sợ nhân loại không ném cô vào trong yêu tháp luôn phải không?
【 Mời tiểu tỷ tỷ tiến về trang viên Sơn Thủy, tìm kiếm người cầm quyền yêu tháp. Tiểu tỷ tỷ cố lên a ~~ 】
Sơ Tranh: "..." Mi trừ nói cái này ra thì còn biết nói gì nữa!
【 Tiểu tỷ tỷ cô tuyệt nhất! Tiểu tỷ tỷ cô có thể! Tiểu tỷ tỷ cô... 】
Sơ Tranh: "..." Câm miệng đi!
【...】 Ủy khuất, khen cô cô cũng không vui, còn muốn thế nào nữa, sao mà khó phục vụ thế chứ.
"Trang viên Sơn Thủy..." Sơ Tranh cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Sơ Tranh nhớ tới, trước đó Dư Tô đã từng nói, Lý gia muốn cử hành yến hội ở trang viên Sơn Thủy.
Tại sao Vương bát đản không phát cái nhiệm vụ, để cô mua trang viên Sơn Thủy nhỉ?
【 Tiểu tỷ tỷ muốn mua sao? 】 Vương Giả kích động.
Biểu tình của Sơ Tranh nghiêm túc lại: Không! Ta không muốn!
Sơ Tranh quả quyết cự tuyệt, cũng cấp tốc thanh trừ những suy nghĩ loạn thất bát tao kia.