Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 714: Yêu tinh quốc dân (5)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Không được đánh nhau."

Ném ra câu nói này, mấy người lần lượt rời đi.

Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai gã: "Lần sau hiểu lễ phép chút, đừng chen ngang."

Gã đàn ông: "..."

Vừa rồi loại cảm giác nội đan bị người nắm lấy kia, làm cho gã đàn ông không dám phản bác, xám xịt đi ra phía sau, cũng không dám tiếp tục lên tiếng nữa.

Yêu khí trên thân Sơ Tranh thu liễm đi không ít, cũng không có cảm giác cường đại giống như lúc trước Dư Tô cảm thấy, bởi vậy gã đàn ông chỉ nghĩ, đây là một tiểu yêu, ai biết lại đáng sợ như vậy.



Sơ Tranh ngồi ở trong phòng bao tầng hai, trong tay cầm một quyển sổ.

Dư Tô và hai tùy tùng đứng ở bên cạnh.

"Ngươi không ngồi, đứng đấy làm gì?" Đứng đấy lúc ẩn lúc hiện, nhìn mà đầu muốn choáng váng.

"Ta... Có thể ngồi sao?" Dư Tô chỉ vào mình.

Tận đến khi ngồi xuống hắn vẫn không thể tin được, sau đó chính là kích động.

Đại lão vậy mà lại cho mình ngồi cùng hàng.

Nếu Sơ Tranh biết ý nghĩ của hắn, đại khái cũng chỉ có thể đáp lại sáu điểm.

Sơ Tranh tiện tay lật sổ, phía trước là quy tắc đấu giá, còn phía sau là tất cả những thứ được đấu giá ngày hôm nay.

Không chỉ có phòng đấu giá này, mà những đồ trong phòng đấu giá khác, đều ở trên đây cả.

Vì khai thác khách hàng tiềm năng, cũng rất tận lực.

Sơ Tranh lật đến cuối cùng, lúc này mới nhìn thấy.

Nội đan đấu giá hôm nay không nhiều không ít, vừa vặn ba viên.

Ba viên nội đan đều được đánh dấu là bao nhiêu năm và đến từ loại yêu gì...

"Lại có trăm năm." Dư Tô kinh ngạc: "Hiện tại lão yêu quái trăm năm, sống đều rất khó gặp."

"Trăm năm rất ít?"

"Cũng không phải." Dư Tô lắc đầu: "Ba mươi năm trước mọi người chưa tỉnh lại, trăm năm đều thuộc về hạng chót, nhưng sau trận đại chiến kia, những yêu kia chết thì chết, bị thương thì bị thương, ba mươi năm nay đều không dễ dàng lộ diện. Yêu bây giờ, đại đa số đều là mới tu luyện thành gần ba mươi năm."

"Không phải sau kiến quốc không cho phép thành tinh nữa à."

"..." Dư Tô tằng hắng một cái: "Trận sấm sét ba mươi năm trước, làm rất nhiều thứ sinh ra linh trí, chỉ cần cố gắng tu luyện, rất dễ dàng liền có thể biến hóa."

Bọn họ cũng không nói rõ được vì sao lại có trận lôi kiếp kia.

Nhưng trận lôi kiếp kia xác thực mang đến cho người và yêu rất nhiều chỗ tốt.

Nguyên chủ cũng không tỉnh lại vào ba mươi năm trước, ngược lại ba mươi năm sau mới thức tỉnh...

Đó là vì sao?

Chẳng lẽ là tham ngủ?

"Tất cả yêu, ba mươi năm trước đều thức tỉnh sao?"

"Nghe nói thế." Dư Tô là yêu mới, chuyện ba mươi năm trước, hắn cũng nghe người khác nói mà thôi: "Nhưng phần lớn yêu, không tham gia trận đại chiến kia, lựa chọn tị thế. Bằng không thì làm gì còn chuyện của nhân loại nữa, hiện tại đã sớm là thiên hạ của yêu chúng ta rồi."

Sơ Tranh: "..."

Rất có lý tưởng.

Nhưng định luật tự nhiên trăm ngàn năm qua, thần tiên đã trở thành lịch sử, nhân loại vẫn tồn tại, chứng minh người thắng cuối cùng vẫn là nhân loại.

Dư Tô nói lôi kiếp ba mươi năm trước là quà tặng.

Nhưng Sơ Tranh không cảm thấy.

Càng thấy chúng nó là thuốc bổ đến cấp cho nhân loại dùng...

"Nội đan này chắc chắn rất đắt." Dư Tô nói: "Trăm năm đó, cái này khiến không biết bao nhiêu người tranh đoạt."

Sơ Tranh ném sổ đi, lạnh nhạt nói: "Ta không thiếu tiền."

Dư Tô: "..."

Đại lão chính là đại lão.

Tầng hai có thể trông thấy tình hình phía dưới, Dư Tô ngồi một lúc, sau đó khi người phía dưới nhiều lên, hắn lập tức đi đến tấm thủy tinh trong suốt nhìn xuống phía dưới.

Thủy tinh là một chiều, cũng không sợ người phía dưới nhìn thấy bọn họ.

Sau khi người ngồi đầy, hội đấu giá chính thức bắt đầu.

"Cảm ơn chư vị ngày hôm nay đã đến, nhìn thấy ngày hôm nay có không ít gương mặt lạ, nghĩ đến chắc mọi người đối với nội đan đấu giá ngày hôm nay đều cảm thấy hết sức hứng thú..."

Người đấu giá hài hước khôi hài mở màn.

Rất nhanh liền khuấy động bầu không khí phía dưới.

"Hẳn là mọi người đã nhìn thấy trong giới thiệu rồi nhỉ, trong vật phẩm đấu giá ngày hôm nay, có một viên nội đan trăm năm. Bởi vậy phương thức đấu giá của chúng ta hôm nay chính là buộc chặt, ba viên nội đan cùng nhau đấu giá."

"Cái gì?"

"Thế này làm sao có thể lấy được!"

"Ba viên cùng nhau đấu giá, còn đấu thế nào đây!"

"Trăm năm thì tôi không muốn, cũng không mua nổi, nhưng hai viên còn lại, còn có thể liều mạng mà."

"Thú vị nha!!"

Người đấu giá vừa nói hết câu, phía dưới liền kích thích ngàn cơn sóng.

Trước kia mặc dù cũng từng có đấu giá theo hình thức buộc chặt, nhưng đó là vì có khá nhiều viên khác.

Hôm nay chỉ có ba viên.

Thứ đồ chơi này đâu phải ngày nào cũng có, qua ngày hôm nay, cũng không biết phải đợi bao lâu, mấy người vốn dĩ còn muốn mua được hai viên kia, làm sao mà nguyện ý.

"Quy củ định ra như thế, mọi người đừng kích động."

Người đấu giá trấn an những người này.

Vất vả lắm mới làm phía dưới yên tĩnh lại.

Đương nhiên quy tắc vẫn không sửa đổi.

Phòng đấu giá chính là độc đoán như thế.

Bọn họ muốn làm sao thì làm thế ấy.

Muốn làm gì thì làm.

"Giá khởi điểm của ba viên nội đan là 3 triệu."

Giá khởi điểm 3 triệu không cao lắm, có thể nói là rất thấp.

Nhưng đây chỉ là giá khởi điểm!

Phía sau sẽ đi lên đến bao nhiêu, ai mà biết được.

Nội đan trăm năm, hiện tại rất khó gặp.

"3.5 triệu!"

Người kêu giá đầu tiên chính là mấy người ở phía dưới.

Những người này cho dù biết cơ hội không lớn, nhưng cũng muốn thử xem, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nện ở trên đầu mình thì sao!

Người đấu giá: "3.5 triệu hữu hiệu."

"3.6 triệu."

"3.6 triệu hữu hiệu."

Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một trăm ngàn.

"3.7 triệu!"

"3.7 triệu hữu hiệu."

"4 triệu!"

...

Người ở phía dưới, không biết là xuất phát từ ý muốn trả thù hay thế nào, cả đám đều bắt đầu lên ào ào tăng giá.

Giá cả lập tức kéo lên như ngồi hỏa tiễn.

Sơ Tranh một tay chống cằm, không nhìn trên đài, mà nhìn về phía đối diện.

Phòng ở tầng hai có hết thảy mười cái, tầng ba còn có...

Những người mua có thực lực chân chính, đều ở trong những phòng này.

"Đại lão, chúng ta không kêu sao?" Thật nhiều tiền nha, làm yêu lâu như vậy, hắn chưa từng thấy nhiều tiền thế đâu.

"Lúc này mới vừa mới bắt đầu, vội cái gì." Đại lão đương nhiên là cuối cùng mới ra tay.

Có thể hoảng hốt được à?

Điệu bộ này, có thể cướp được sao?

"Trước kia giá cao nhất có thể bán được là bao nhiêu?" Sơ Tranh an nhàn trò chuyện với Dư Tô.

Dư Tô yếu ớt nói: "Một viên nội đan trăm năm, nghe nói giá cao nhất bán được là 30 triệu..."

Mới 30 triệu.

Sơ Tranh lắc đầu.

Dư Tô: "..."

Đại lão lắc đầu là có ý gì?

Đắt sao?



Phòng bao tầng ba.

Lý Tiểu Ngư khoanh tay trước ngực đứng ở phía trước cửa sổ, trên khuôn mặt vũ mị có chút tái nhợt, lộ ra mấy phần bệnh trạng.

Lý Nghiêm đứng ở phía sau, cánh tay quấn băng gạc, đeo trên cổ.

Nghe phía dưới lên giá ào ào, ẩn ẩn có chút lo lắng: "Đại tiểu thư, hôm nay có thể lấy được viên nội đan này không?"

"Mặc kệ dùng bao nhiêu tiền cũng phải lấy được cho tôi." Đáy mắt Lý Tiểu Ngư hiện lên một tia ngoan tuyệt: "Thương thế của tôi nhất định phải nhanh chóng lành lại."

"Dạ."

Lý Nghiêm ngừng một chút: "Tôi vừa nhìn thấy người của nhị tiểu thư ở bên kia, hẳn là cô ta cũng ở đây."

Lý Tiểu Ngư hừ lạnh: "Cô ta muốn cướp với tôi, cũng phải nhìn xem cô ta có bản lĩnh hay không đã."

Lý gia đại gia nghiệp, không có con trai, chỉ có hai vị thiên kim.

Nhưng hai vị thiên kim này thập phần bất hòa.

Lúc này tầng hai đã bắt đầu ra giá.

Tầng hai là trực tiếp sáng đèn, sau đó giá cả sẽ trực tiếp hiện lên ở màn hình thủy tinh bên ngoài phòng.