Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 6: Thần hào công lược (6)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nhà của Diệp Trầm nằm ở một khu cư xá cũ.

Mặc dù hoàn cảnh chẳng ra sao, nhưng nơi này giao thông thuận lợi, lại gần trường học, giá nhà cũng không thấp.

Sơ Tranh đưa hắn đến dưới lầu, một tay đỡ hắn, Diệp Trầm trong lòng quẫn bách, lại để cho cô nhìn thấy dáng vẻ mình chật vật như vậy.

Nhưng trong lòng càng cảm thấy khó hiểu nhiều hơn, cô dường như... Thật sự không phải vì chỉnh mình.

Nhưng mà điều này có thể sao?

Không có khả năng!

"Đến rồi." Thanh âm thiếu niên ẩn nhẫn một chút cảm xúc, có hơi khó chịu mà nói: "... Cảm ơn."

Sơ Tranh thu tay lại, ánh mắt rơi vào đỉnh đầu hắn, quan sát khuôn mặt thiếu niên, nhìn thấy hắn cúi thấp đầu, lập tức vươn tay, ở trên đầu thiếu niên sờ hai lần.

Thật mềm a!

Sơ Tranh bảo trì thần sắc nghiêm túc lạnh lùng, cứ như vậy sờ soạng đến mấy lần.

Diệp Trầm bị sờ đến ngốc, chờ hắn kịp phản ứng, Sơ Tranh đã thu tay lại, như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh: "Gặp lại sau."

Đồ trang sức trên người nữ sinh đinh đinh đang đang kêu vang.

Diệp Trầm chăm chú nhìn theo hướng cô rời đi.

Đèn đường có hai ngọn không sáng, thân ảnh của cô lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối và ánh sáng giao hòa.

Diệp Trầm nắm chặt cái túi trong tay, quay đầu khập khễnh bước lên lầu.

Diệp Trầm, mày không thể tin tưởng bất kỳ ai cả!

"Mày đi chết ở đâu đấy? Còn biết đường về à!"

Diệp Trầm vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng quát tháo bén nhọn.

Trong phòng khách, một người phụ nữ gác chân ngồi trên ghế sofa cắn hạt dưa, cả khuôn mặt đều tràn ngập vẻ chanh chua.

Diệp Trầm im lặng đóng cửa lại.

Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt rơi vào chiếc túi trên tay hắn: "Mày cầm cái gì?"

Diệp Trầm trầm mặc đi về phòng của mình.

Người phụ nữ động một chút đứng lên, cướp lấy cái túi, mở ra xem, còn thò tay vào bên trong tìm kiếm.

Một lát sau, bà ta đem cái túi ném lên người Diệp Trầm, thuốc ở bên trong rơi tán loạn trên mặt đất: "Mày có bệnh à! Mua nhiều thuốc như vậy làm gì, muốn chết phải không? Tiền của mày từ đâu mà có? Nói, từ đâu mà mày có nhiều tiền như thế? Có phải lấy trộm tiền của tao không!"

Tiếng mắng chửi của người phụ nữ càng ngày càng vang dội, thậm chí bắt đầu động tay động chân.

Diệp Trầm nắm chặt hai tay, mặc cho người phụ nữ chửi rủa.

Vẫn chưa được, hắn phải nhịn

Sẽ lập tức tốt nghiệp...

Trận chửi rủa này kéo dài đến khi một người đàn ông từ phòng khác đi ra, mới tính là kết thúc.

Phòng khách an tĩnh lại, chỉ còn thiếu niên kia cùng một đống thuốc tán loạn trên mặt đất.

Hắn ngồi xổm xuống, chậm rãi đem thuốc nhặt lên.

Thuốc cảm mạo, tránh...

Thiếu niên thần sắc hơi khó coi.

Cô toàn mua cái gì vậy?

...

Sơ Tranh chưa trở về Kỷ gia.

Cô không quay về, cũng chẳng ai đi tìm cô.

Ngày thứ hai, việc đầu tiên Sơ Tranh làm là đi nhuộm lại tóc, cái đầu tóc đủ màu sắc kia, thật sự làm cô có chút không dám đi ra ngoài.

Những thứ trang điểm dọa người trên mặt cũng phải tẩy sạch.

Cuối cùng chỉ còn lại quần áo.

Bộ quần áo này của nguyên thật sự là quá cá tính, mặc dù cô cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng cùng hình tượng cao quý lãnh diễm của cô có chút không ăn nhập.

Cho nên cô quyết định đổi hết.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời ở trong vòng hai tiếng, tiêu hết 20 vạn. 】

Sơ Tranh: "Cho nên ở thời điểm cần phải bỏ tiền, nhiệm vụ sẽ xuất hiện?"

【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta là hệ thống bại gia nha. Khi có thể tiêu tiền liền dùng tiền, khi không thể tiêu tiền thì sáng tạo ra điều kiện để dùng tiền. 】 Âm thanh hệ thống vui sướng nhắc nhở.

Sơ Tranh: "..."

Hai tiếng, so với lần trước còn nhiều hơn một tiếng.

Nhưng Sơ Tranh tuyệt đối không nghĩ đến —— kẹt xe!

Đúng là ngàn tính vạn tính không bằng trời tính.

Thời điểm cô đến được khu thương mại để mua 20 vạn tiền quần áo thì chỉ còn lại một nửa thời gian.

Sơ Tranh bình tĩnh nhìn bảng hướng dẫn, đi thẳng đến tiệm đá quý.

Tiêu hết 20 vạn, cô cũng không nhất thiết phải mua quần áo.

"Hoan nghênh quý khách."

Sơ Tranh quét mắt một vòng, đi đến quầy ngọc thạch.

"Hoan nghênh quý khách, cô muốn xem cái gì..." Nhân viên cười ngọt ngào chào đón.

Đối phương hơi kinh ngạc trước dung mạo của Sơ Tranh, cùng một thân ăn mặc quỷ dị.

Lúc này, Sơ Tranh đã duỗi thẳng tóc, xõa trên bờ vai, dung mạo tú lệ, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, làm cho cô nhìn qua có mấy phần lạnh lùng.

Quần áo mặc trên người... giống như một tên lưu manh đầu đường, áo da quần da, còn mang đinh tán.

Tuy nói trang phục có chút kì quái, nhưng cùng với khí chất lạnh lùng của nữ sinh kia, lại làm cho người ta cảm thấy khá hài hòa.

Sơ Tranh nhanh chóng quét qua giá niêm yết, ánh mắt dừng lại trên một khối Ngọc Tỳ Hưu.

"Lấy cái này đi."

Nhân viên theo bản năng nhìn giá cả một chút.

Nữ sinh đối diện quả thực không giống như người có thể mua được đồ vật đắt như vậy.

Nhưng bọn họ làm ở nơi này, bất kể khách hàng như thế nào, cũng không thể lãnh đạm.

Cô ta chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: "Tiểu thư, cái này giá hai mươi mốt vạn, gần đây cửa hàng có hoạt động khai trương, cho nên giảm giá xuống 20 vạn."

20 vạn, cái giá tiền này nói ra, người không đủ tiền tự nhiên sẽ biết rồi.

"Ừm, lấy nó đi." Sơ Tranh mặt không thay đổi gật đầu.

"Tôi muốn cái này."

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một ngón tay, chủ nhân của ngón tay chỉ vào khối Ngọc Tỳ Hưu, thanh âm ngọt ngào nói với nhân viên: "Làm phiền giúp tôi gói lại, cảm ơn."

Nhân viên dường như quen biết cô ta, có hơi khó khăn nói: "Dương tiểu thư, vị tiểu thư này đã chọn trước rồi."

"Chọn trước rồi?" Dương Thiến Thiến quay đầu nhìn Sơ Tranh, đảo qua bộ quần áo cô đang mặc, ánh mắt lập tức lộ ra mấy phần khinh thường: "Cô ta mà cũng có thể mua nổi... A, đây không phải Kỷ Sơ Tranh sao?"

Ánh mắt Dương Thiến Thiến rơi trên mặt Sơ Tranh, có lẽ là đã từng gặp qua nguyên chủ khi chưa trang điểm, nên lập tức nhận ra ngay.

"Ha ha, tôi còn tưởng là ai, sao hôm nay không trang điểm nữa rồi?" Dương Thiến Thiến giọng điệu trào phúng.

Dương Thiến Thiến.

Bạn học của nguyên chủ.

Cùng một phe với Kỷ Đồng Đồng, cũng không ít lần đưa ra ý tưởng xấu với nguyên chủ.

Lại là một mỹ nhân rắn rết.

Lớn lên đẹp mắt như vậy, thanh âm dễ nghe như vậy, làm sao lại hư hỏng như thế!

Thói đời lụi bại.

Nhân tâm bất cổ.

Đạo đức luân tang.

Thế gian nóng lạnh.

【 Tiểu tỷ tỷ, thời gian sắp hết! 】 Hệ thống nhắc nhở Sơ Tranh.

A!

Đúng rồi!

Cô còn phải tiêu tiền.

Sơ Tranh lúc này mới thu lại nội tâm đang phun trào, vẻ măt nghiêm túc nhìn nhân viên: "Tính tiền."

"Chờ một chút." Dương Thiến Thiến ngăn nhân viên lại: "Thứ này tôi nhìn trúng trước, nhất định phải để cho tôi."

"Dương tiểu thư, cái này..."

Nhân viên rất khó xử, trước đó Dương Thiến Thiến xác thực là đã từng đến xem qua, nhưng cũng chỉ nhìn một chút, không có mua.

"Phải biết thứ tự trước sau chứ, tôi trước đó đã đến xem, nói lát nữa sẽ quay lại lấy." Dương Thiến Thiến bày ra vẻ mặt đương nhiên.

"Cô đã giao tiền đặt cọc rồi?" Sơ Tranh bình tĩnh hỏi.

"..." Dương Thiến Thiến nghẹn họng, sau đó lạnh hừ một tiếng: "Chưa giao thì sao? Mẹ tôi là hội viên của nơi này, không cần phải giao tiền đặt cọc, có đúng không?"

Câu cuối cùng là hỏi nhân viên,

Nhân viên nhìn Sơ Tranh, nghĩ thầm, bộ dạng này quả thực không giống như có thể xuất ra 20 vạn.

Mà mẹ của Dương Thiến Thiến đúng là khách VIP cấp kim cương của bọn họ, nhân viên đắn đo một chút cuối cùng trả lời: "Phải."

Đắc tội với Dương Thiến Thiến, công việc này của cô ta chỉ sợ cũng không giữ được.

Dương Thiến Thiến cười đắc ý, ngón tay chỉ trên quầy: "Chú Kỷ đã sớm mặc kệ cô, cô lấy tiền ở đâu ra? Kỷ Sơ Tranh, cô cũng đừng mạo xưng là trang hảo hán, nhìn 20 vạn thành 2 vạn, vô duyên vô cớ để cho người ta chế diễu."

Dương Thiến Thiến cùng Kỷ Đồng Đồng một phe, tự nhiên đối với sự tình của nguyên chủ hiểu rõ nhất thanh nhị sở.

Bởi vì chuyện Kỷ Sơ Tranh náo loạn trước đó, làm cho cha Kỷ tức giận không nhẹ, nên đã ngừng chu cấp vào thẻ của Kỷ Sơ Tranh.

Dương Thiến Thiến biết tốc độ tiêu tiền của cô, cảm thấy cô căn bản không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, lúc này mới dám nói thế.

Sơ Tranh đột nhiên đưa tay nắm lấy ngón tay Dương Thiến Thiến, bẻ một cái

Răng rắc ——