Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 574: Tôi là em gái anh (29)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bạch gia xảy ra chuyện, bởi vì từng có một trường hợp tương tự như vậy để tham khảo, nên đám người tự nhiên liên hệ hai chuyện này với nhau.

Tập đoàn Thẩm thị xảy ra chuyện, có phải là Bạch gia từng vụng trộm làm ra chuyện gì không?

Lại điều tra thêm chút chuyện gần đây của Bạch gia, rất nhanh liền có người phát hiện được manh mối, chuyện của tập đoàn Thẩm thị lúc trước, quả thực Bạch gia có nhúng tay vào.

Thế là tất cả mọi người đều vụng trộm cảm thấy do Thẩm Minh làm.

Dù sao hiện tại Thẩm Minh có năng lực như thế, và cũng có lý do để làm vậy.

Đối với lần này Thẩm Minh hoàn toàn phủ nhận.

Gần đây hắn bận rộn cho một dự án lớn khác, làm sao có thời giờ đi giày vò một Bạch gia nho nhỏ chứ.

Lời nói của Thẩm Minh không phải như vậy, nhưng ý tứ chính là như vậy.

Đương nhiên tin hay không tin, thì tùy người.

Bên ngoài Thẩm Minh phủ nhận sạch sẽ chuyện này.

Trong lúc nhất thời Bạch gia phong vân lay động.

Tống Cảnh ngược lại rất muốn giúp Bạch Vũ Dao.

Nhưng cậu ta cũng không nghĩ một chút, mình có một bà mẹ mà khi tập đoàn Thẩm thị vừa rơi đài liền muốn từ hôn, sao có thể ở vào thời điểm này, cho phép cậu ta dính dáng đến Bạch gia được.

Nhưng Tống Cảnh đại khái là yêu thương Bạch Vũ Dao thật lòng.

Không quản mẹ mình phản đối, thuyết phục ông Tống, kéo theo kết cục của Tống gia.

Còn không qua mấy ngày, ông Tống liền hối hận, cũng hoả tốc tìm một thiên kim cho Tống Cảnh đính hôn.

Có thế nào Bạch Vũ Dao cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.

"Cảnh..." Bạch Vũ Dao tìm tới Tống Cảnh, khóc đến lê hoa đái vũ: "Vì sao?"

Tình huống hiện tại của nhà cô ta, nếu như Tống Cảnh không giúp đỡ thì cô ta cũng có thể hiểu được, nhưng vì sao lại muốn đính hôn với người khác?

"Vũ Dao." Tống Cảnh há to miệng, muốn nói gì đó, lại nói không nên lời.

"Là cha mẹ anh ép anh đúng không?" Bạch Vũ Dao chờ đợi nhìn cậu ta: "Có phải là cha mẹ anh ép anh không?"

"Vũ Dao, em trở về đi." Tống Cảnh rút tay mình ra, giống như có điều gì khó nói.

"Cảnh, anh nói cho em biết đi, tại sao lại muốn đính hôn cùng người khác, không phải anh đã nói, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau sao?"

Tống Cảnh rời đi không quay đầu lại.

Đúng là cậu ta bị ép.

Ông Tống đã nói rất rõ ràng, nếu như cậu ta không đính hôn, thì Tống gia không những sẽ không giúp Bạch gia, mà còn hủy hoại Bạch gia ngay lập tức, hơn nữa cậu ta cũng sẽ mất đi quyền kế thừa.

Tống gia cũng không chỉ có một đứa con trai là cậu ta...

Mặc kệ Bạch Vũ Dao tìm Tống Cảnh thế nào, cũng không thể vãn hồi được Tống Cảnh.

Bà Tống trước đó ôn hòa với cô ta, bây giờ cũng biến thành cay nghiệt.

Tốc độ suy tàn của Bạch gia nhanh hơn tập đoàn Thẩm thị cả mấy tháng.

Ông Bạch lửa giận công tâm, vẫn luôn nằm trong bệnh viện.

Bạch Vũ Dao thất hồn lạc phách trông coi ông Bạch.

...

"Trạng thái của cha cô không tệ, nếu như may mắn, hẳn là có cơ hội tỉnh lại."

Sơ Tranh nhìn người đàn ông trên giường bệnh, lãnh đạm gật đầu.

Cô xuống dưới đóng viện phí, ký hóa đơn xong, vừa quay đầu liền nhìn thấy một người chạy như bay về phía mình.

Sơ Tranh tránh sang bên cạnh, Bạch Vũ Dao đẩy trúng một người phụ nữ mang thai đứng ở ngay cạnh đó.

Người phụ nữ mang thai thân thể không tiện, trực tiếp ngã về phía sau.

Sơ Tranh nhíu mày, lách mình tiến lên đỡ lấy người phụ nữ mang thai.

Người phụ nữ mang thai bị dọa cho phát sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía người đẩy mình: "Cô làm gì vậy hả?"

Bạch Vũ Dao cũng bị hù dọa: "Tôi... Tôi không muốn đẩy chị."

"Chồng ơi." Người phụ nữ mang thai bỗng nhiên kêu một tiếng.

"Sao thế?" Một người đàn ông đi tới đón lấy người phụ nữ mang thai từ trong tay Sơ Tranh, mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Xảy ra chuyện gì?"

"Cô ta đột nhiên đẩy em." Người phụ nữ mang thai chỉ vào Bạch Vũ Dao.

"Không phải..." Ánh mắt xung quanh làm Bạch Vũ Dao bối rối không thôi.

"Con gái gì mà tâm tư độc ác vậy?"

"Ngay cả phụ nữ mang thai cũng đẩy."

"Lỡ như mà xảy ra chuyện gì, vậy chính là một xác hai mạng, thật là đáng sợ."

"Tôi không có." Bạch Vũ Dao hét lên: "Tôi không muốn đẩy chị ấy, không phải tôi cố ý."

Người đàn ông kia vừa nghe người phụ nữ mang thai nói xong liền nổi giận: "Đẩy thì nhận là đẩy đi, người nhà cô giáo dục cô như thế à? Mau xin lỗi vợ tôi!"

Bạch Vũ Dao: "..."

"Tôi thật sự không muốn đẩy chị ấy!" Bạch Vũ Dao chỉ vào Sơ Tranh: "Tôi tìm cô ta!! Là cô ta đột nhiên tránh ra, nên tôi mới đẩy phải chị."

Tầm mắt mọi người lập tức tập trung lên người Sơ Tranh.

"Cô ta hướng đến tôi." Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Là tôi liên lụy đến chị, xin lỗi."

Bạch Vũ Dao xông về phía mình, cô chỉ tránh đi theo bản năng, không nghĩ tới năng lực tự điều khiển của Bạch Vũ Dao lại kém như vậy, không phanh lại được.

Hơn nữa trước đó người phụ nữ mang thai này cũng không phải đứng phía sau cô.

Cô cũng không chú ý tới đối phương xuất hiện từ chỗ nào.

Người phụ nữ mang thai hơi sửng sốt, lại nhìn Bạch Vũ Dao.

Cô ta dựa vào chồng mình, thanh âm yếu đuối: "Bất kể nói thế nào, thì cô ta cũng đẩy tôi, nếu không phải có cô đỡ tôi, thì nói không chừng bây giờ đã xảy ra chuyện."

Ánh mắt người đàn ông quan sát trên người Sơ Tranh và Bạch Vũ Dao hai lần.

Tuy nói là hướng đến nữ sinh này, nhưng người ta tránh ra theo bản năng, cũng không có gì sai.

Vợ hắn vừa vặn đứng phía sau cô, cũng không phải cô mong muốn.

Chuyện này hợp tình hợp lý, không trách được Sơ Tranh.

Hơn nữa người ta cũng đã nói xin lỗi.

Người đàn ông hung thần ác sát nhìn về phía Bạch Vũ Dao: "Lần này vợ tôi không xảy ra chuyện gì, không so đo với cô, cô nói lời xin lỗi, coi như xong."

"Tôi..."

Dựa vào cái gì chứ!

Người xung quanh chỉ trỏ, hốc mắt Bạch Vũ Dao đỏ bừng, cô ta vẫn luôn là công chúa nhỏ được cưng chiều mà lớn lên, có bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy đâu.

Cuối cùng bị ép đến bất đắc dĩ, nghẹn khuất nói xin lỗi.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, đỡ người phụ nữ mang thai rời đi: "Anh nói để anh đến đóng viện phí cho, ai bảo em không nghe lời."

"Anh chăm sóc cha vất vả như vậy, em cũng muốn giúp anh một chút."

"Em đừng kéo thêm phiền phức là giúp anh lắm rồi."

"Em sai rồi."

Người chỉ trỏ xung quanh tản ra, Bạch Vũ Dao mặt đỏ tới mang tai, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Sơ Tranh: "Thẩm Sơ Tranh, vừa rồi có phải mày cố ý không?"

"Không phải."

Sơ Tranh cất hóa đơn đi.

Bạch Vũ Dao nghe thấy hai chữ này liền hận không thể bóp chết người đối diện.

Rõ ràng chính là cô cố ý!

Hại cô ta mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy.

"Chuyện nhà tao gần đây, có phải là mày giở trò quỷ không?"

"Không phải." Nhà ngươi nhiều chuyện như vậy, sao ta biết ngươi nói chuyện nào?

"Ngoại trừ mày thì còn có thể là ai? Mày bò lên giường anh trai mình, chính là vì để hắn đến trả thù tao đúng không?" Bạch Vũ Dao có chút không khống chế được.

"Không có." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cô không có chứng cứ thì đừng vu khống tôi."

Bạch Vũ Dao: "Chứng cứ? Cần chứng cứ sao? Người của toàn thế giới đều biết là các người làm!!"

Chuyện này còn cần chứng cứ sao?

Hướng phát triển không sai biệt gì so với tập đoàn Thẩm thị.

Sơ Tranh: "Bọn họ cũng không có chứng cứ, suy đoán cũng không thể làm chứng cứ định tội."

Quả nhiên là quá phiền phức, vẫn là xử lý mới bớt phiền phức.

Vương bát đản, con chó đần độn này đúng là không biết tiếp thu ý kiến của ký chủ.

【...】 Không dám không dám.

Có lẽ Bạch Vũ Dao bị Sơ Tranh làm cho tức gần chết, một hồi lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.

Đợi cô ta kịp phản ứng, trong đại sảnh làm gì có người nữa.

Bạch Vũ Dao không biết, video cô ta đẩy người phụ nữ mang thai bị phát tán lên mạng.

Video này gần như là quay từ đầu đến đuôi, Sơ Tranh cũng ở bên trong, những chuyện xảy ra, đều không trải qua cắt ghép gì hết.

Mặc dù Bạch Vũ Dao hướng đến Sơ Tranh, nhưng người ta tránh ra cũng không sai, sau đó còn đỡ lấy người phụ nữ mang thai, rồi còn nói xin lỗi, khiến cho người ta không tìm ra được chỗ sai nào.

Ngược lại là Bạch Vũ Dao, ở trong video hung hăng trốn tránh trách nhiệm, làm cho quần chúng vây xem bất mãn, dồn dập nhảy ra chỉ trích.

Có người nhận ra cô ta là ai, Bạch gia vốn đang ở trên đầu sóng ngọn gió, lại chịu thêm một phen ảnh hưởng nữa.