Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 553: Tôi là em gái anh (8)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Làm gì giờ?

Sao mà không chịu nổi một đòn thế chứ.

Hay là hủy thi diệt tích...

【 Tiểu tỷ tỷ, không chết đâu! Cô đừng làm loạn mà!! 】 Vương Giả lo lắng nhắc nhở, 【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy nhớ kỹ, chúng ta là một hệ thống phá sản, không phải loại hệ thống lòng dạ hiểm độc đâu. 】

Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút.

Không có ai!

Cô hất túi sách ra phía sau, kéo lấy chân Tống Cảnh ném vào bụi hoa bên cạnh.

"Cậu đang làm gì thế?"

Sơ Tranh: "..." Xong xong xong, bị phát hiện!

Tiếng giày da giẫm lên mặt đất, lộc cộc tới gần.

Nữ sinh dung mạo mỹ lệ, đồng phục phác hoạ ra dáng người phát dục rất tốt của cô ta, dưới váy đồng phục là đôi chân thon dài thẳng tắp, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Người vừa tới không phải ai khác, chính là Bạch Vũ Dao.

Sơ Tranh ném cái chân của Tống Cảnh vào bụi hoa, trấn định phủi tay: "Không làm gì cả."

Bạch Vũ Dao không thấy rõ Sơ Tranh ném ai, nhưng vẫn nhìn ra đó là người.

Liên tưởng đến tin đồn hôm nay nghe thấy, sắc mặt Bạch Vũ Dao tái nhợt: "Cậu giết người?"

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Cô đừng nói mò, tôi không có."

Bạch Vũ Dao ngờ vực, lý trí nói cho cô ta biết, đây là trường học, cô không có khả năng giết người.

Nhưng nữ sinh trước mặt này... đâu còn là cô gái nhát gan hướng nội mà cô ta quen thuộc nữa.

Nếu như không phải xác định gương mặt này không sai, thì Bạch Vũ Dao cũng không thể tin được, đây là Thẩm Sơ Tranh.

Tống Cảnh nói là bà Tống tìm cô từ hôn, hôn ước đã hủy, nhưng lại náo thành thế này.

Chẳng những bà Tống bị cô lấy tiền đập, mà bây giờ toàn bộ bạn học trong trường đều biết, cô và Tống Cảnh có hôn ước.

"Người bên trong là ai?"

Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút, trầm mặc vài giây, đi qua phía Bạch Vũ Dao.

"Cậu làm gì thế? Cậu đừng tới đây..."

Trước khi Bạch Vũ Dao thét lên, đánh ngất cô ta rồi ném vào bên trong.

Người một nhà thì phải chỉnh chỉnh tề tề.

Sau khi Sơ Tranh xác định gần đây không có gì, cũng không có ai nhìn thấy, chậm rãi rời đi.

...

Lâm Dương chờ cô ở cổng trường học, không thấy Thẩm Minh.

"Anh rất rảnh rỗi?"

"Đưa đón tiểu thư đi học là nhiệm vụ Thẩm tổng giao cho tôi." Hắn bận bịu muốn chết đây này! Nhưng Thẩm tổng bảo hắn tới đón, hắn còn có thể làm sao?

"Thẩm Minh đâu?"

"Thẩm tổng có việc."

Sơ Tranh gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Lâm Dương đưa Sơ Tranh về đến chung cư, đặt một cái túi nhỏ ở hộc tủ trước cửa: "Thẩm tổng nói đây là quà gặp mặt tặng ngài, lát nữa sẽ có người đưa bữa tối tới, nếu như tiểu thư còn có chuyện gì, thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi."

Lâm Dương nói xong liền vội vàng rời đi.

Sơ Tranh lấy đồ trong cái túi nhỏ ra, trong hộp nhung là một sợi dây chuyền.

Dây chuyền hết sức xinh đẹp, thiết kế cũng không phức tạp, mặt dây chuyền là hình tròn phủ lấy vầng trăng khuyết, ánh trăng có thể chuyển động, trong khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa tinh xảo.

Sơ Tranh tiện tay ném dây chuyền lên bàn, ôm túi sách tiến vào phòng ngủ.

...

Sơ Tranh đánh Bạch Vũ Dao và Tống Cảnh ngất xỉu ném ở trường học, ngày hôm sau hai người này đều bị cảm mạo nhập viện.

Liên quan tới từ chuyện hôn sự, thỉnh thoảng có người tới hỏi thăm, Sơ Tranh ngại phiền, trực tiếp dán một tờ giấy ở ngay chỗ mình ngồi.

Cho thấy chính là cô từ hôn.

Các người muốn chất vấn thật giả, mời gọi điện thoại cho Tống gia.

Kèm theo số điện thoại bàn của Tống gia.

Phiên dịch đơn giản thô bạo hơn một chút —— chính là đừng mẹ nó làm phiền đến ta nữa.

Tống Cảnh và Bạch Vũ Dao nằm viện, không thể kịp thời xử lý chuyện này.

Cuối cùng cơ hồ không có khả năng lật bàn.

Tống Cảnh và Sơ Tranh có hôn ước.

Sơ Tranh từ hôn.

Trước khi Sơ Tranh từ hôn, Tống Cảnh và Bạch Vũ Dao đã hẹn hò.

Nếu nhìn xa xa về phía trước thêm một chút nữa, thì thời gian kia Bạch Vũ Dao và Sơ Tranh khá là thân thiết, bảo vệ cô khắp nơi, nhưng sau khi Thẩm gia xảy ra chuyện, Bạch Vũ Dao cũng không lui tới với cô nữa, đám người cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Dù sao chuyện của Thẩm gia vẫn sờ sờ ra đó, đi lại quá gần với người của Thẩm gia, liên lụy đến mình thì sẽ không tốt.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như có ẩn tình khác.

Đương nhiên những việc này, đều là mọi người bí mật nghị luận, không ai dám đưa ra mà nói công khai cả.

Tốt xấu gì nhóm fanboy fangirl của Tống Cảnh và Bạch Vũ Dao ở trường học cũng không ít.

Lỡ như bị ghi hận, vậy thì mất nhiều hơn được.

Ngày thứ ba Tống Cảnh và Bạch Vũ Dao mới đến trường học.

Sơ Tranh vừa tiến vào phòng học, liền bị gọi tới văn phòng.

Tống Cảnh và Bạch Vũ Dao đều ở đây, bà Tống cũng ở đó, đang nói chuyện với chủ nhiệm lớp: "Tống phu nhân, chị yên tâm, sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện, chúng tôi sẽ xử lý thích đáng."

Sơ Tranh đi vào, ánh mắt bà Tống nhìn cô như mang theo đao.

Tống Cảnh thì chán ghét vô cùng, giống như nhìn cô một cái cũng là vũ nhục cậu ta.

Bạch Vũ Dao nhu nhu nhược nhược đứng bên cạnh Tống Cảnh, ủy khuất nhìn Sơ Tranh, không tiếng động tố cáo cô làm việc ác.

Sơ Tranh mắt nhìn thẳng đi vào giữa: "Cô giáo, có chuyện gì không?"

"Khụ..." Cô giáo tằng hắng một tiếng: "Bạn học Thẩm, là như vậy, ba ngày trước có phải em đánh ngất hai bạn học Tống Cảnh và Bạch Vũ Dao, rồi ném bọn họ trong bồn hoa không?"

"Không phải."

"Cô còn không thừa nhận?" Bà Tống trực tiếp nổ tung: "Cô giáo, con trai tôi sẽ không nói dối, không phải trường học các cô có camera giám sát sao, kiểm tra camera đi!"

"Tống phu nhân, chị đừng kích động." Cô giáo vội vàng trấn an.

Bà ta quay đầu: "Bạn học Thẩm, hi vọng em nói cho thật, có phải là em làm không?"

"Không phải."

Sơ Tranh tuân theo chân lý phủ nhận liên tiếp ba câu không phải, không có, mấy người đừng nói mò, một mực chắc chắn rằng không phải cô làm.

"Cô giáo, kiểm tra camera giám sát đi!" Tống Cảnh đưa ra đề nghị.

Sơ Tranh có chút thất sách, cô quên mất chuyện trường học còn có camera giám sát, sai lầm! Lần sau tuyệt đối không thể phạm sai lầm như vậy nữa!

Vương bát đản!!

Làm sao bây giờ!

【 Tiểu tỷ tỷ, về sau cô đừng hung dữ với ta như vậy nữa, ta liền giúp cô, có được không? 】 Vương Giả cười trên nỗi đau của người khác áp chế Sơ Tranh.

Được.

Sơ Tranh đồng ý rất nhanh chóng.

Vương Giả mừng khấp khởi đi giúp Sơ Tranh xử lý camera giám sát.

Nhưng Vương Giả đã quên mất, Sơ Tranh nói lời mà không giữ lời là chuyện thường xuyên xảy ra, đương nhiên chờ lúc nó ý thức được, thì đã là nói sau.

Có Vương bát đản làm chỗ dựa, Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Nếu không điều tra ra được thì thế nào?"

"Hừ, chính là cô làm, sao lại không tra ra được?" Bà Tống nghĩ đến những chuyện lúc trước Sơ Tranh làm, liền hận đến nghiến răng: "Cô giáo, nếu như tra ra được, thì nhất định phải khai trừ nó, người như vậy, sao có thể giữ lại trong trường học được?"

"Tống phu nhân, chị đừng kích động, việc này phải chiếu theo điều lệ của trường học mà xử lý, không phải chỉ cần một câu nói mà quyết định được." Cô giáo nói thì nói như thế, nhưng thái độ rõ ràng là đang thiên về phía bà Tống: "Nhưng chỉ cần điều tra ra, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm trị, Tống phu nhân, chị bớt giận."

Sơ Tranh lặp lại: "Nếu như không điều tra ra được thì thế nào?"

Tống Cảnh cảm thấy Sơ Tranh đang hư trương thanh thế, chắc chắn nhất định sẽ điều tra ra, bởi vậy hắn hỏi: "Cô muốn xử lý thế nào?"

Vương Giả chạy về, thầm thì tính kế cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh ngại phiền phức muốn trực tiếp một chút, Vương Giả la hét bảo cô đọc lời thoại theo nó.

Xét thấy Vương Giả vừa làm chút chuyện cho cô, Sơ Tranh không tiếp tục phản bác.

Sơ Tranh: "Nếu như không điều tra ra, thì các người nhất định phải ở ngày hội nghị thường kỳ đầu tuần, đứng trước mặt toàn trường, nói xin lỗi tôi, thuận tiện nói, là tôi từ hôn."

Tống Cảnh: "..."

Ánh mắt ngập nước của Bạch Vũ Dao, kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh.

Đương nhiên không phải cô ta sợ hãi, mà là cô ta cảm thấy nữ sinh trước mặt này quá xa lạ.

Giống như biến thành người khác vậy.

Cô ấy thích Tống Cảnh bao nhiêu, cô ta rõ ràng nhất.

Nhưng bây giờ...

Cô thậm chí còn khinh thường nhìn Tống Cảnh một cái, giống như hoàn toàn không để cậu ta vào mắt.

Làm sao có thể?

Thích một người, sao có thể nói không thích liền không thích được?