Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 552: Tôi là em gái anh (7)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tống Cảnh chắp tay đứng chờ ở cửa trước, cậu ta vốn cho là Sơ Tranh biết rõ mình đến tìm cô, ai ngờ cậu ta nhìn thấy nữ sinh kia thu dọn đồ đạc xong, rồi đi ra từ cửa sau.

Tống Cảnh: "..."

Tống Cảnh còn chưa từng bị người ta làm lơ như vậy.

Ấn tượng của cậu ta đối với Thẩm Sơ Tranh cũng không tốt, không chỉ là bởi vì cô và vòng tròn của bọn họ không hợp nhau, mà càng là bởi vì Bạch Vũ Dao.

Trước kia cô nhìn thấy mình, luôn luôn cúi đầu xuống, nhưng chưa từng giống như bây giờ, trực tiếp quay người đi luôn.

"Thẩm Sơ Tranh!"

Tống Cảnh kêu một tiếng.

Nữ sinh kia đi càng nhanh.

Tống Cảnh đẩy nữ sinh vây quanh mình ra, đuổi theo ra ngoài.

"Cậu đừng đi theo tôi! Tôi đã từ hôn, bạn học Tống, tự trọng!" Sơ Tranh lạnh như băng nói một tiếng, đi vòng qua cửa phòng học, trực tiếp xuống lầu.

Tống Cảnh cứng đờ tại chỗ, đuổi theo không được, mà không đuổi theo cũng không được.

...

Sơ Tranh một đường nhanh chóng đi ra khỏi trường học.

Trường học chính là nơi tổng hợp đủ các loại phiền toái, cô phải tránh xa một chút.

Sơ Tranh đi rất nhanh, chiếc xe phía sau chạy tới, thiếu chút nữa đụng trúng cô.

Lâm Dương cười chào hỏi cô.

Sơ Tranh nhìn ra phía sau một chút, chỗ ngồi phía sau có người, anh trai hoang dại Thẩm Minh cũng ở đây.

Sơ Tranh: "..."

Không thể cho cô thở một ngụm được sao?

Thẻ người tốt.

Thẻ người tốt.

Thẻ người tốt.

Sơ Tranh mở cửa xe đi lên, Thẩm Minh ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau, như vương hầu trong cung đình, tôn quý ưu nhã, tựa như cho người ta nhìn một chút cũng là hắn ban ân.

Thẩm Minh hơi liếc mắt, cho cô một ánh mắt liếc qua.

Người đàn ông giọng nói trầm thấp hỏi: "Đi nhanh như vậy làm gì?"

"Có biến thái." Sơ Tranh mặt không đổi sắc cấp cho Tống Cảnh một cái danh hiệu.

"Có người quấy rối em?" Thẩm Minh hơi nhíu mày, sắc mặt lại không có nhiều biến hóa, không phân biệt ra được là hắn tức giận hay nghi hoặc.

"Ừ."

"Ai?"

"Anh có thấy phiền không?" Trả lời liền hai vấn đề, Sơ Tranh đã thấy rất không kiên nhẫn: "Sao lại lắm vấn đề như thế?"

"Anh có quyền hỏi đến chuyện của em." Thẩm Minh nói rất đứng đắn: "Em là em gái của anh."

"Tôi là em gái anh, chứ không phải sủng vật của anh, anh quản nhiều như vậy làm gì?" Thẻ người tốt nên có dáng vẻ của thẻ người tốt!

Thẩm Minh buông mi xuống, ừ một tiếng, không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa.

"Muốn ăn gì?"

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Cô gái ôm túi sách giọng điệu dữ dằn, trong giọng nói băng lãnh lộ ra vẻ không kiên nhẫn và bực bội.

"Đưa em đi ăn trưa." Thẩm Minh nói: "Muốn ăn gì?"

Sơ Tranh mặc niệm thẻ người tốt không thể làm rơi, chậm rãi nói: "Tùy tiện."

Thẩm Minh gật đầu bảo Lâm Dương lái xe.

"Em có gì muốn hỏi anh không?" Thẩm Minh chủ động nói chuyện với Sơ Tranh.

"Anh sẽ cảm thấy tôi là một người tốt sao?" Sơ Tranh lập tức hỏi, phải biết suy nghĩ của hắn, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được!

Thẩm Minh: "???"

Thẩm Minh trầm mặc đại biểu cho nghi hoặc của hắn.

Vấn đề này có vẻ hơi cao siêu, không nằm trong kế hoạch của hắn.

Em gái hắn hỏi hắn, cô ấy có phải là một người tốt không?

Đây là cái vấn đề thần tiên gì chứ?

"Em không thích anh?" Thẩm Minh đột nhiên đạt được một kết luận.

"Tại sao tôi phải thích anh?" Sơ Tranh hỏi lại.

"Anh là anh trai của em."

"Trên lý luận thì đúng thế." Cho nên? Tôi bắt buộc phải thích anh à?

Thẩm Minh đối diện với ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh, nói: "Anh rời khỏi Thẩm gia năm năm, em chưa từng gặp anh, nên lạ lẫm với anh cũng không sao, sau này sẽ quen thuộc."

"Ồ."

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, không tò mò chút nào về nguyên nhân hắn rời đi năm năm, và vì sao người của Thẩm gia không nói cho cô biết cô có một người anh trai, cũng như không quan tâm hắn là ai.

Đây là phán đoán mà Thẩm Minh có được trong lòng.

"Hôn ước của em và Tống Cảnh..."

"Chuyện này tôi đã giải quyết, không cần nhắc lại."

"..." Thẩm Minh nghĩ đến thủ đoạn giải quyết của cô, trầm mặc hai giây, không rõ ý vị hỏi: "Không phải em thích Tống Cảnh sao? Biết mình và cậu ta có hôn ước, sao lại dễ dàng từ hôn như vậy?"

Sơ Tranh: "Anh chưa từng gặp tôi, làm sao anh biết tôi thích Tống Cảnh?"

"Không khó."

Về phần sao lại không khó, Thẩm Minh không nói rõ chi tiết.

Thẩm Minh bắt chéo hai tay, đặt trước người: "Nếu như em không muốn từ hôn, anh cũng có thể giúp em."

"Anh đừng gây phiền toái cho tôi." Ai không muốn từ hôn?!

Vất vả lắm mới ném được sáu triệu, người này còn muốn tìm về cho cô à?

Hắn đến để đối nghịch với mình phải không?

Thẩm Minh: "..."

...

Lúc ăn cơm, Thẩm Minh không nói gì thêm, Sơ Tranh cũng vui vẻ vì được yên tĩnh, hai người cứ yên tĩnh như vậy ăn xong cơm.

Giữa lúc đó Thẩm Minh nhận được điện thoại, không đưa Sơ Tranh về trường học, chỉ bảo Lâm Dương đưa cô về.

Lâm Dương đưa người trở về xong.

"Thẩm tổng."

Ánh mắt Thẩm Minh dời khỏi máy vi tính: "Cô ấy có nói gì không?"

"Không nói gì cả."

Thẩm Minh lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp, đẩy về phía Lâm Dương: "Đưa cái này cho cô ấy."

Lâm Dương mở ra nhìn thoáng qua: "Thẩm tổng..."

Thẩm Minh nhìn Lâm Dương một cái, Lâm Dương lập tức nuốt câu nói phía sau về.

...

Có lẽ là hành vi cầm dao của Sơ Tranh làm cho đám người khắc sâu ấn tượng, buổi chiều chủ đề nghị luận trừ quay xung quanh "hôn ước", và thỉnh thoảng có người chỉ trỏ cô ra, thì ngược lại không ai tìm cô gây phiền phức.

Nếu như Tống Cảnh không chặn đường cô sau khi tan học, thì buổi chiều này trôi qua cũng coi như không tệ.

Sau khi tan học giáo viên giữ cô lại nói chuyện bạn học tố cáo cô mang theo dao lúc sáng, và quan tâm tình huống của cô một chút, bảo cô đừng chậm trễ chuyện học tập.

Chờ Sơ Tranh đi ra, thì người trong trường học đã về gần hết.

"Thẩm Sơ Tranh, tôi có lời muốn nói với cô."

"Chúng ta không có gì đáng nói." Sơ Tranh mặt không cảm xúc lách qua cậu ta.

Tống Cảnh giữ chặt cánh tay cô, kéo cô trở lại: "Cô không nên giải thích cho tôi một chút, chuyện cô khinh nhục mẹ tôi ở quán cafe sao?"

Sơ Tranh hất tay cậu ta ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu ta: "Tôi không cần giải thích cho cậu những chuyện tôi làm, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì."

"Thẩm gia dạy cô như thế à?" Tống Cảnh cười lạnh, đáy mắt tràn đầy chán ghét.

"Không có chuyện gì thì tránh ra."

Chó ngoan còn không cản đường!

Tống Cảnh có chút tức giận, nghĩ đến chính sự, cậu ta chịu đựng cảm giác chán ghét: "Chuyện từ hôn, là cô nói khắp trường học đúng không?"

"Video, mù à?" Có bệnh phải trị!

Tống Cảnh nhận định là Sơ Tranh làm: "Video không có gì cả, nếu như không phải cô nói ra, thì sao người khác lại biết đã xảy ra chuyện gì?" Đó chẳng qua chỉ là một cái video, không hề có đầu đuôi câu chuyện, ai mà biết được chuyện từ hôn?

Bây giờ có người nói cậu ta bị từ hôn, cậu ta không thèm để ý những chuyện này, nhưng hiện tại cậu ta có một người bạn gái.

Ít nhiều cũng sẽ làm Vũ Dao chịu ủy khuất.

"Thẩm Sơ Tranh, tôi cảnh cáo cô, chuyện này cô nhất định phải nói cho bọn họ biết, là cô nói hươu nói vượn, cô và tôi chưa từng có hôn ước, hiểu chưa?"

Sơ Tranh nghiêng đầu: "Gạt người là không tốt."

"Tôi và cô vốn cũng không có quan hệ gì, cái hôn ước này tôi căn bản cũng không biết, cô từ hôn..."

Sơ Tranh sờ lên cổ tay.

Đã nói không phải ta!

Không! Phải! Ta!

Thật là phiền.

Xử lý là được rồi.

Sơ Tranh trở tay đấm một cái qua, Tống Cảnh phát giác được nguy hiểm, lời nói ngừng lại, theo bản năng tránh đi.

Kết quả cú đấm này đánh trúng phần gáy của Tống Cảnh, biểu cảm của Tống Cảnh khựng lại trên mặt, giây tiếp theo hai mắt lật một cái, hôn mê bất tỉnh.

Sơ Tranh lui lại một bước, Tống Cảnh ngã xuống đất, đầu đập trúng nền đất, phát ra một tiếng trầm vang.

Sơ Tranh: "..." Đánh ngất xỉu mất rồi.