Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Liên Quỳnh đến đạo quan.
Quan chủ tựa hồ đã đoán được hắn sẽ đến, đang pha trà chờ hắn.
Liên Quỳnh ngồi xuống, bưng trà vội vã uống một ngụm.
"Điện hạ, uống trà quá gấp thì sẽ không có hương vị." Quan chủ rót cho hắn một chén nữa: "Từ từ thưởng thức."
"Ta cảm thấy ta nhập ma." Liên Quỳnh nhìn nước trà thanh u, thấp giọng nói: "Ngươi nói xem ta còn có thể cứu được không?"
"Ma tùy mà tâm sinh, điện hạ, tâm ma của ngài vẫn luôn tồn tại." Quan chủ chậm rãi nói, Liên Quỳnh rất muốn bảo hắn nói nhanh lên.
"Không phải cái này."
Quan chủ ngước mắt: "Điện hạ gặp phải chuyện gì?"
"Con tin Vệ quốc." Liên Quỳnh chỉ nói bốn chữ.
"Vị cô nương kia..."
Liên Quỳnh vỗ bàn: "Ngươi cũng biết nàng là nữ?"
Liên Quỳnh cảm giác mình bị lừa sâu sắc.
Giống như người của toàn thế gian đều biết, con tin Vệ quốc là nữ, chỉ mình hắn không biết.
Quan chủ nói: "Điện hạ, người tu đạo chúng ta, nhìn người không nhìn bề ngoài. Con tin Vệ quốc không có khí dương cương mà nam tử nên có, mà ngược lại có một cỗ khí âm nhu của nữ tử."
"Vậy vì sao ngươi không nói cho ta biết?!" Đứng nhìn hắn bị lừa à.
"Điện hạ, ngài thất thố."
Một hơi của Liên Quỳnh không thể đi xuống, trừng mắt nhìn quan chủ nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn xuống, bưng ly trà kia, lại uống một hớp, vị gì cũng không thể nếm ra được.
Quan chủ lắc đầu.
Đáng tiếc cho trà của hắn.
"Ta biết điện hạ muốn hỏi cái gì, nhưng ta chỉ có thể tặng điện hạ một câu, hỏi trời không bằng hỏi mình."
"Câu này rõ ràng là nàng nói." Liên Quỳnh nói thầm.
Quán chủ cười, lần nữa châm trà cho hắn.
Lần này Liên Quỳnh ngược lại tinh tế thưởng trà.
Uống vào đắng.
Dư vị ngọt.
...
Liên Quỳnh khí thế hung hăng lên núi, rồi lại ỉu xìu xuống núi.
Trần Phi đợi dưới chân núi, thấy bộ dáng này của Liên Quỳnh, còn tưởng rằng quan chủ đã làm gì hắn.
Ai biết Liên Quỳnh vịn vào xe ngựa, quay đầu liền nói: "Nên thanh toán sổ sách cho Trấn Nam tướng quân được rồi."
Trần Phi: "..."
Rồi.
Vẫn là điện hạ nhà hắn.
"Điện hạ, mấy năm nay Trấn Nam tướng quân an nhàn đã quen, bây giờ Tấn Vệ giao chiến, Trấn Nam tướng quân bên kia cũng không có bất cứ động tĩnh gì, chúng ta động thủ thế nào?"
"Vậy thì kích cho hắn ra chiến trường." Khóe môi Liên Quỳnh nhẹ câu lên: "Còn có thể trở về hay không, làm sao trở về, vậy thì xem vận mệnh của hắn thôi."
"Hoàng hậu bên kia..." Hoàng hậu chính là nữ nhi của Trấn Nam tướng quân.
Giọng điệu Liên Quỳnh lạnh căm căm: "Hoàng hậu... tặng bà ta một món lễ lớn đi."
Liên Quỳnh vén rèm đi lên.
Rèm rơi xuống, yên tĩnh lại.
Trần Phi thở dài.
Điện hạ vẫn muốn...
Ẩn nhẫn mưu đồ nhiều năm như vậy, hắn đã không cần tự mình động thủ làm gì cả, chỉ cần phân phó, là có người thay hắn làm tốt tất cả mọi chuyện.
Thế nhưng trong thoáng chốc Trần Phi lại trông thấy, điện hạ vẫn là thiếu niên năm đó, cầm thanh kiếm dính đầy máu tươi, đứng trong đống thi cốt trải đầy đất, vô thanh vô tức nở nụ cười.
Nụ cười kia vừa bi thương lại vừa âm trầm.
Đó là... Lần đầu tiên điện hạ ra chiến trường.
Chính là lúc ấy, Trần Phi cảm thấy đáy lòng của điện hạ nhà hắn cất giấu một thứ, nếu không cẩn thận sẽ cắn nuốt hắn.
...
Liên Quỳnh trở lại trạch viện, có hạ nhân đang loay hoay với hoa cỏ, Liên Quỳnh đột nhiên ngừng chân: "Đây là cái gì?"
Hạ nhân giật mình: "Bẩm chủ tử, là mỹ nhân cười."
"Mỹ nhân cười?" Liên Quỳnh nhíu mày: "Ném ra."
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau.
Hoa này sao lại trêu chọc chủ tử rồi?
Liên Quỳnh chắp tay rời đi, mỹ nhân cười... Nơi này trừ nàng ra, còn ai có thể được xưng là mỹ nhân?
Ngay cả hoa cũng không được.
Không được!!
Liên Quỳnh đi đến trước cửa phòng Sơ Tranh, vừa đẩy cửa liền dừng lại.
Trầm mặc một lát, quay người rời đi.
Đi hai bước, lại quay đi.
Sau đó tiếp tục rời đi.
Lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cuối cùng Liên Quỳnh vẫn sợ sợ chạy mất, chỉ bảo Trần Phi chú ý đến Sơ Tranh một chút.
Trần Phi vội vàng làm việc, làm gì có thời gian chú ý tới Sơ Tranh.
Sơ Tranh đang bận thu mua —— lương thực.
Vương bát đản bảo mua!
Không hề có một xu quan hệ nào với cô!
Thích khách tức giận đến thổ huyết: "Đại gia, ta là một sát thủ đấy được không? Ngươi còn nhớ nghề nghiệp của ta là gì không!" Chuyện lúc trước bảo hắn làm, mặc dù có chút vũ nhục thân phận sát thủ, nhưng rốt cuộc vẫn có chút dính dáng. Vì tiền, hắn nhịn.
Bây giờ thì tốt rồi.
Bảo một sát thủ như hắn đi thu mua lương thực.
Tay của hắn là để cầm đao thu hoạch đầu người, chứ không phải dùng để thu mua lương thực!!
Sơ Tranh: "Muốn kiếm tiền không?"
"Muốn chứ!" Thích khách nói: "Bằng không thì ta làm sát thủ làm gì."
Sơ Tranh đột nhiên dời điểm chú ý đi: "Ngươi làm sát thủ chẳng lẽ không phải bởi vì từ nhỏ ngươi đã bị tổ chức sát thủ thu dưỡng sao?"
Thích khách vứt cho Sơ Tranh một ánh mắt xem thường: "Ta là một sát thủ tự do, không giống với những người kia."
Sơ Tranh: "..."
Còn có thể như thế cơ à.
"Ồ." Sơ Tranh cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Hiện tại ta cho ngươi kiếm tiền, vậy thì liên quan gì tới chuyện ngươi có làm sát thủ hay không?"
Thích khách: "Mặc dù ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ta không thể vi phạm chức nghiệp của ta!"
Đường là do tự mình chọn.
Dù quỳ cũng phải đi cho xong.
Hắn là một sát thủ đủ tư cách!
Sơ Tranh suy tư đề nghị: "Vậy ngươi kiêm chức đi."
Lại đi tìm người khác, thật là phiền phức,
Tất cả mọi người đều là người quen, cho nên Sơ Tranh thuận tay hay dùng.
Thích khách cứ như vậy cưỡi ngựa nhậm chức, từ thích khách lắc mình biến hoá, trở thành thương nhân.
Sơ Tranh bảo thích khách thu mua lương thực, chủ yếu là lương thực dư của bách tính và phú thương.
Dự trữ lương thực quy mô lớn như thế, tất nhiên gây nên sự chú ý của một số thương nhân. Cùng với gần đây chiến sự căng thẳng, trong lúc nhất thời giá cả lương thực không ngừng tăng cao.
Nhưng đám thương nhân này phát hiện, bọn họ làm cách gì cũng không thể chơi lại.
Đối phương ra giá quá cao, cho dù là bọn họ thì cũng có chút động tâm, muốn đem lương thực mình đang có bán đi.
Sơ Tranh muốn mua không chỉ là lương thực trong hoàng thành.
Mà còn mua lương thực ở khắp nơi trong toàn quốc, đem tất cả lương thực dự trữ lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, Sơ Tranh liền trở thành người giàu lương thực nhất.
Thích khách cũng là eo quấn bạc triệu, có chút tự tin của người giàu.
Nhưng làm một sát thủ, khí chất trên người hắn quá đặc biệt, nên người bình thường không dám trêu chọc đến, tiến hành thu mua lương thực đến phi thường thuận lợi, Sơ Tranh rất hài lòng.
【 Tiểu tỷ tỷ, đề nghị cô đi xem thẻ người tốt một chút. 】
Hắn làm sao?
Liên Quỳnh nhìn thấy cô liền chạy mất, giống như cô muốn ăn hắn vậy.
Cô đáng sợ như vậy sao?!
Rõ ràng dung mạo rất đẹp trai mà?
【 Cô đi xem một chút đi. 】
Vương Giả không nhiều lời.
Đầu ngón tay Sơ Tranh cào cào cái bàn, kêu Tiểu Sơn Tử đi hỏi xem Liên Quỳnh ở đâu.
Tiểu Sơn Tử nói: "Tam điện hạ vừa trở về, nô tài đứng từ xa nhìn... có vẻ không tốt lắm." Ánh mắt kia, biểu tình kia, hù chết người, hắn đứng xa như vậy mà còn có thể cảm nhận được sát khí.
"Ở đâu?"
"Hình như đi về phía thư phòng."
Sơ Tranh đi từ gian phòng đến thư phòng, Trần Phi đang đi tới đi lui ngoài thư phòng, khắp khuôn mặt đều là sự lo lắng.
"Thập tam hoàng tử." Trần Phi thấy Sơ Tranh tới, chắp tay hành lễ.
"Hắn sao thế?" Sơ Tranh sờ sờ tay mình hỏi.
Một lúc không nhìn liền xảy ra chuyện.
Sao số cô lại khổ thế này chứ!
"Thập tam hoàng tử..." Trần Phi bất đắc dĩ nói: "Ngài vẫn đừng nên hỏi, nếu ngài có chuyện tìm điện hạ, thì đợi một lúc nữa hãy đến."
"Ta vào xem."
Trần Phi muốn ngăn, nhưng nghĩ tới điện hạ dường như rất quan tâm vị con tin Vệ quốc này, thức thời không ngăn cản.