Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 507: Con tin khó làm (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thân phận con tin đúng là có chút thấp kém, nhưng đến cùng cũng có danh hiệu của hoàng tử một nước.

Tăng thêm Vệ quốc không phải đánh không lại Tấn quốc.

Chẳng qua là bởi vì nguyên nhân nội chính, nên mới đưa con tin tới đây.

"Thập tam hoàng tử, ta không càn quấy với ngài, mời ngài cùng ta trở về." Tướng lĩnh lạnh mặt, dùng giọng điệu ra lệnh.

Gã không làm gì được.

Thì nhất định sẽ có người làm được!

Đáy lòng tướng lĩnh thập phần khinh thường.

Sơ Tranh đường đường chính chính gật đầu: "Ừ, ngươi nói rất có đạo lý."

Tướng lĩnh: "??"

Cái gì có đạo lý?

Tướng lĩnh còn chưa nghĩ rõ ràng, công tử đứng trên bậc thang đột nhiên động thủ... A, không đúng, là động cước.

Tướng lĩnh bị đạp lui lại hai bước.

Vệ binh phía sau đỡ gã.

Tướng lĩnh sờ ngực, không đau lắm, nhưng lấy bản lãnh của gã, lại bị một tên công tử tay trói gà không chặt đạp lui lại một đoạn xa như vậy...

"Thập tam hoàng tử, ngươi muốn làm gì?" Tướng lĩnh khó nhịn nổi lửa giận.

"Giáo huấn con chó không biết tôn ti một chút." Sơ Tranh khoanh tay: "Lễ giáo của Tấn quốc các ngươi, thật khiến người ta lau mắt mà nhìn."

Con chó...

Tiểu tử này lại dám mắng gã là chó!

Hai mắt tướng lĩnh phun lửa: "Là ngươi chạy trước..."

"Ta chạy?" Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh như một đầm nước đọng: "Ngươi lấy gì để chứng minh là ta muốn chạy?"

"..." Tướng lĩnh thở hổn hển: "Một mình ngươi ở đây, chính là muốn chạy."

"Ồ."

Vậy ta chạy cho ngươi xem một chút này.

Soạt ——

Sơ Tranh thuận tay rút bội kiếm của tướng sĩ bên cạnh ra, chém về phía tên tướng lĩnh.

Keng!!

Kim loại chạm vào nhau.

Kiếm của tướng lĩnh nằm ngang ngăn trở kiếm Sơ Tranh đánh xuống.

"Thập tam hoàng tử!!"

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn gã, bội kiếm trong tay hoạt động, phát ra âm thanh chói tai.

Tướng lĩnh theo bản năng muốn cản, ai ngờ Sơ Tranh lại đạp một cước tới.

Tướng lĩnh bị đạp bay, binh sĩ đằng sau đều không đỡ được gã, cùng nhau ngã nhào xuống đất.

Tướng lĩnh: "..."

Ngươi dùng kiếm thì dùng kiếm thôi, động cước làm gì!

...

Sơ Tranh trở lại chỗ ở của nguyên chủ, đây là một nơi rất vắng vẻ ở hoàng cung của Tấn quốc.

Trừ bên ngoài nhìn còn hơi kha khá ra, thì bên trong đơn sơ đến mức Sơ Tranh hoài nghi, nơi này không phải hoàng cung của Tấn quốc.

Sơ Tranh vừa đi vào, thì bên cạnh có người vén màn lên, nhìn ra ngoài: "Thập tam hoàng tử trở về rồi à."

Hắn từ trong rèm đi ra, không có chút tôn kính nào, mũi vểnh lên trời liếc nhìn cô: "Ngài về quá trễ, đồ ăn đã đưa xuống hết rồi."

Nguyên chủ đến Tấn quốc vốn mang theo một hạ nhân thân cận hầu hạ.

Đáng tiếc vừa đến Tấn quốc nửa năm, người kia đã qua đời vì bệnh tật.

Người hầu hạ bây giờ là do Tấn quốc phái tới.

Tấn quốc vốn đã chướng mắt một con tin như cô, liên đới đám kẻ hầu người hạ này, đều có thể giẫm cô một cước.

Tỉ như tiểu thái giám tên là Tiểu Sơn Tử trước mặt này.

Ánh mắt Sơ Tranh chỉ dừng lại trên người hắn một giây: "Ngươi ăn vụng hay là đưa xuống?"

Tiểu Sơn Tử hơi kinh ngạc.

Một người bình thường đến cả cái rắm cũng không dám thả, sao bây giờ lại dám chất vấn mình chứ?

Nhưng mà hắn cũng không sợ.

"Thập tam hoàng tử, xem lời ngài nói này, ta làm sao dám làm loại chuyện đó, đương nhiên là đưa xuống." Tiểu Sơn Tử ngoài cười nhưng trong không cười: "Lần sau nếu thập tam hoàng tử cần, thì xin ngài trở về sớm một chút."

"Ngươi gọi ta gì?"

"Thập tam hoàng tử." Tiểu Sơn Tử cổ quái nhìn người trước mặt.

Đáy lòng bỗng nhiên có chút là lạ.

Luôn cảm thấy hình như có điểm không giống...

Ánh mắt Sơ Tranh quét về phía hắn: "Ngươi còn biết ta là thập tam hoàng tử?"

Ánh mắt kia lạnh lẽo như băng.

Tiểu Sơn Tử vô thức lui lại một bước.

Lui xong hắn mới phản ứng được.

Mình lại bị ánh mắt của một con tin hù dọa.

Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Sơn Tử thẳng tắp sống lưng: "Thập tam hoàng tử, gọi ngươi một tiếng hoàng tử, thì ngươi thật sự cho rằng mình là hoàng tử cao cao tại thượng sao? Đây là Tấn quốc, ngươi cũng chỉ là một con tin... A..."

Tiểu Sơn Tử bị Sơ Tranh đánh cho một cái, lảo đảo, đụng vào cây cột bên cạnh.

Tiểu Sơn Tử sờ trán mình một cái.

Một tay máu.

"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"

"Ta là chủ, ngươi là nô, đánh chết ngươi, hoàng đế Tấn quốc có thể giết ta?" Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng.

Tiểu Sơn Tử: "..."

Sẽ không.

Đáy lòng Tiểu Sơn Tử lập tức dâng lên một cỗ hàn ý.

Hoàng đế Tấn quốc đương nhiên không thể giết chết hắn, một khi hắn chết, Vệ quốc bên kia nhất định sẽ mượn cơ hội phát huy.

Tuy nói năm đó Tấn quốc hơi chiếm thượng phong, nhưng hơn một năm nay Vệ quốc vẫn luôn lớn mạnh, cuối cùng là ai thua ai thắng, còn chưa nói trước được.

Cho nên thập tam hoàng tử của Vệ quốc không thể chết.

Cho dù hắn đánh chết một tên thái giám hầu hạ cũng chẳng sao.

Tiểu Sơn Tử vội vàng quỳ xuống: "Thập tam hoàng tử, Tiểu Sơn Tử biết sai."

Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Quỳ đi."

Tiểu Sơn Tử: "..."

Tiểu Sơn Tử trừng mắt nhìn bóng lưng Sơ Tranh, có chút không biết làm sao.

Đi ra ngoài một chuyến, sao giống như bị trúng tà vậy?

Cuối cùng Tiểu Sơn Tử cũng không dám động.

Ánh mắt vừa rồi của Sơ Tranh, làm sau lưng hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.

Không biết Tiểu Sơn Tử quỳ bao lâu, đột nhiên có binh sĩ xông tới.

"Hoàng tử Vệ quốc đâu?"

Con ngươi Tiểu Sơn Tử sáng lên, từ dưới đất bò dậy: "Ở bên trong, xảy ra chuyện gì?"

Binh sĩ đẩy hắn ra, trực tiếp đi vào bên trong bắt người.

Tiểu Sơn Tử nhìn Sơ Tranh đi theo đám binh sĩ này rời đi, trên mặt lộ ra một tia cười trên nỗi đau của người khác.

Chắc chắn là phạm tội ở bên ngoài!

...

Hoàng cung.

Tướng lĩnh quỳ trên mặt đất, trên trán sưng lên một cục thật lớn, nhìn cực kỳ buồn cười.

Sau lưng có mấy binh lính quỳ, nhìn qua cũng vô cùng thê thảm.

Hoàng đế Tấn quốc uy nghiêm ngồi trên long ỷ.

"Hoàng tử Vệ quốc đến —— "

Sơ Tranh chậm rãi đi vào đại điện kim bích huy hoàng, bước đi như mang theo gió, quanh thân quanh quẩn khí thế đường hoàng tự tin.

Nháy mắt khi tiến vào, liền trở thành tiêu điểm.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*.

(*Ý để khen một công tử tuấn tú như ngọc, có một không hai.)

Dùng để hình dung hắn thì quá thích hợp.

Sơ Tranh ôm quyền, không mặn không nhạt nói một tiếng: "Bệ hạ."

Đôi mắt của hoàng đế Tấn quốc hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén rơi trên người cô, thanh âm trầm thấp: "Thập tam hoàng tử đây là thế nào?"

Biến hóa trên người Sơ Tranh quá rõ ràng.

Hoàng đế Tấn quốc vừa liếc mắt liền có thể nhận ra ngay.

Tăng thêm trước đó những người này đến cáo trạng.

Nói hoàng tử Vệ quốc không chỉ muốn chạy mà còn đả thương bọn họ.

Hoàng đế Tấn quốc rất rõ ràng, vị thập tam hoàng tử này, làm gì có chút công phu nào, sao có thể đánh bị thương binh sĩ tập võ?

"Bệ hạ có ý gì." Sơ Tranh ngước mắt đối diện với ánh mắt của hoàng đế Tấn quốc, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Hoàng đế Tấn quốc: "Thập tam hoàng tử có khác biệt rất lớn so với lúc trước."

Sơ Tranh: "Cho nên?"

Biểu cảm của hoàng đế Tấn quốc ngưng kết lại một lúc: "Vì sao thập tam hoàng tử đột nhiên lại có biến hóa lớn như vậy?"

"Điều luật nào quy định, tâm tính ta không thể thay đổi?" Ta muốn thay đổi kiểu gì thì đổi kiểu ấy, làm phiền ngươi sao?! Ăn no rửng mỡ à!

Hoàng đế Tấn quốc lại bị nghẹn một chút.

Mặc dù không có luật nào quy định.

Nhưng đột nhiên có biến hóa lớn như vậy, không phải bị đánh tráo thì chính là trúng tà...

Nếu như người bị đánh tráo thì chắc chắn phải cẩn thận bắt chước, không dám rêu rao như thế.

Vậy chính là trúng tà...

Sơ Tranh cắt ngang suy nghĩ lung tung của hoàng đế Tấn quốc: "Hôm nay bệ hạ gọi ta tới, chính là để hỏi chuyện này?"

Sắc mặt của hoàng đế Tấn quốc rõ ràng không tốt: "Nghe nói thập tam hoàng tử muốn chạy trốn?"

"Không phải ta đang đứng ở chỗ này sao?" Nói mò!

"Ý đồ chạy trốn." Hoàng đế Tấn quốc bổ sung thêm hai chữ.

"Không phải, không có." Sơ Tranh phủ nhận rất dứt khoát: "Đừng nói lung tung."

Sơ Tranh tự mình trở về chỗ ở, nếu hoàng đế Tấn quốc khăng khăng nói cô muốn chạy trốn, thì có vẻ hơi ngang ngược vô lý.