Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 464: Kim bài sát thủ (29)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!

"Tranh tỷ, nhiệm vụ này rất đơn giản, tôi nhận giúp chị, để dễ dàng tính công trạng tháng này, thời gian sau đó chị có thể tự do sắp xếp."

A Hoa tranh công với Sơ Tranh.

Không sai, cái tổ chức này của bọn họ có liên quan đến đoàn đội, cũng cần công trạng khảo sát.

Ai nói làm sát thủ rất tự do chứ!

Sơ Tranh không có ý kiến gì, nhận lấy nhiệm vụ này.

Nhưng nhiệm vụ này ở nơi khác, Sơ Tranh cần phải rời đi tầm hai ngày.

Lúc trước Tấn Ninh sống một mình vẫn rất tốt, đáy lòng Sơ Tranh tương đối yên tâm về hắn, cho nên liền rời đi ngay trong ngày.

Xuống máy bay nhận được điện thoại của Tấn Ninh, cô mới nói mình có việc cần đến nơi khác.

Tấn Ninh bên kia trầm mặc một hồi.

"Em không nói cho anh biết."

"Không phải bây giờ đã nói cho anh biết rồi sao." Thẳng nam Tranh rất là đúng lý hợp tình.

"..." Tấn Ninh lại trầm mặc: "Lúc nào trở về?"

"Rất nhanh."

"Ừ."

Tút tút tút ——

Tấn Ninh cúp điện thoại trước.

Sơ Tranh: "..."

Lại dám cúp điện thoại của ta!!

Vật nhỏ lợi hại nha!!

...

"Em đang làm gì thế?"

Sơ Tranh dùng ghế dựa đè người kia xuống, dựng thẳng một ngón tay lên, ra hiệu người bị đè kia đừng lên tiếng.

Người kia nhìn họng súng nhắm vào mình, run lẩy bẩy, không dám động.

"Không làm gì cả." Sơ Tranh bình tĩnh nói.

"Mở video được không?" Người bên kia nhẹ giọng hỏi.

"..." Sơ Tranh nhìn người đang run lẩy bẩy, ngữ điệu không có bất kỳ sự chập chùng nào, đồng ý: "Được."

Video kết nối, Tấn Ninh ngồi trong thư phòng, chỉ lộ ra nửa người trên, thần sắc nhìn qua có chút mệt mỏi.

"Sao thế?"

Sơ Tranh dựa vào ghế, phía sau treo một bức họa không biết là của triều đại nào, nhìn có chút cổ quái, còn lại đều là màu trắng.

Một tay cô cầm điện thoại di động, một tay khác để lên bàn, nhìn từ góc độ của video, thì vừa vặn chỉ thấy được cổ tay cô, không nhìn thấy khẩu súng cô cầm trong tay.

"Không có gì, vừa rồi mẹ anh tới, hỏi em." Tấn Ninh nói: "Bà ấy bảo chúng ta có thời gian thì về nhà ăn cơm."

"Ừ."

Bởi vì là video, nên bên ngoài cũng có thể nghe được âm thanh.

Người đang run lẩy bẩy ở phía đối diện, hoảng sợ nhìn cô gái ngồi trên ghế, hờ hững nói chuyện.

Ở loại thời điểm này, mà cô vẫn có tâm tình nói chuyện điện thoại.

"Em ở đâu thế?" Tấn Ninh đột nhiên hỏi.

"Khách sạn." Sơ Tranh thuận miệng đáp.

Ánh mắt Tấn Ninh rơi vào phía sau Sơ Tranh, giọng điệu tùy ý hỏi: "Xác định lúc nào trở về chưa?"

"Chắc tầm buổi tối." Sơ Tranh nâng mi mắt, nhìn người kia: "Rất nhanh."

Sơ Tranh cúp điện thoại.

Người đối diện phịch một tiếng quỳ xuống: "Tôi cho cô tiền, tôi có rất nhiều tiền, cô muốn bao nhiêu cũng được, xin cô đừng giết tôi."

"Tôi có tiền." Nói đến chuyện này Sơ Tranh liền khó chịu.

Người muốn cho ta tiền đều là ma quỷ!

Xử lý!

"Vậy cô muốn gì? Chỉ cần cô nói, tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm được cho cô, chỉ cần cô đừng giết tôi."

"Ngại quá, tôi có đạo đức nghề nghiệp." Ta là một sát thủ lạnh lùng.

"..."

Người kia mặt xám như tro.

"Là... Là ai muốn giết tôi? Cô cho tôi chết một cách rõ ràng đi!!"

Ai muốn giết ngươi?

Vấn đề này...

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi có đạo đức nghề nghiệp." Ta làm sao biết tên đần nào muốn giết ngươi.

Tin tức của cố chủ, cũng sẽ không gửi đến tay bọn họ.

"..."

...

Ban đêm Sơ Tranh ngồi chuyên cơ trở về.

Trên máy bay nhận được tin nhắn của Tấn Ninh, Sơ Tranh liếc mắt nhìn, hoàn toàn giữ vững phương châm "tin nhắn rác rưởi không đáp lại" như trước.

【...】

Tiểu tỷ tỷ có thể có đối tượng, đây tuyệt đối là cướp tới!!

Đinh ——

Đinh ——

Tin nhắn một tin nối tiếp một tin gửi đến.

Vì sao trên máy bay tư nhân lại có tín hiệu!

Cô nên tắt máy!

Không!

Cô không nên nghe lời Vương bát đản ngồi chuyên cơ gì đó!

Sơ Tranh cào cào tóc.

... Vật nhỏ nhớ ta như vậy sao?!

Sơ Tranh ấn mở tin nhắn, phát hiện không phải là Tấn Ninh gửi tới.

Mà là một dãy số xa lạ.

Gửi hình ảnh.

Hình ảnh rất hỗn loạn, mấy tấm đều rất mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một dấu hiệu.

Một tấm cuối cùng, Sơ Tranh trông thấy tay Tấn Ninh, và chiếc đồng hồ dừng lại đúng 2 giờ 30 phút rạng sáng trên tay hắn.

Tay của hắn bị trói...

Sơ Tranh: "!!"

Con chó điên nào!!!

Sơ Tranh không liên lạc được với Tấn Ninh, cô  trầm mặc cầm điện thoại, một lát sau đứng dậy.

"Hạ tiểu thư, có cần gì không?" Tiếp viên hàng không lập tức tới.

"Có thể tăng tốc không?" Sơ Tranh bình tĩnh hỏi tiếp viên hàng không.

"A?" Tiếp viên hàng không sửng sốt một chút.

Đây là máy bay nha!

Không phải xe!

Sơ Tranh đẩy người kia ra, đi vào khoang điều khiển, tiếp viên hàng không khẩn trương ngăn cô lại, nhưng tứ chi cũng không dám làm càn quá mức, dù sao đây cũng là bà chủ của bọn họ.

"Hạ tiểu thư?"

Cơ trưởng ở khoang điều khiển nghi hoặc nhìn cô.

"Ngài có chuyện gì không?"

Sơ Tranh bình tĩnh đưa ra yêu cầu: "Tôi muốn nhanh chóng trở về."

"Hạ tiểu thư, rất nhanh liền đến." Cơ trưởng nói.

"Tăng tốc."

Cơ trưởng: "..."

Ngài tưởng đây là xe à!

"Các anh không làm được?"

"Không phải, Hạ tiểu thư, chuyện này..."

"Để tôi tới."

Sơ Tranh nhìn bàn điều khiển một chút.

Cô trầm mặc.

Hình như... không biết lái máy bay.

Chuyện này hơi lúng túng.

"Hạ tiểu thư, như vậy... như vậy sao được." Cơ trưởng kinh hãi: "Ngài có việc gấp, tôi sẽ cố gắng hết sức được không? Bây giờ mong ngài hãy trở về đi ạ?!"

Sơ Tranh thuận thế đáp: "Nhanh lên."

Vẫn tốt vẫn tốt, may mà vẫn xuống đài được.

"Vâng vâng, ngài đi ra ngoài trước đi." Cơ trưởng liên tục khuyên Sơ Tranh ra ngoài, sợ cô làm loạn.

Sơ Tranh trấn định rời khỏi khoang điều khiển.

Xem ra cần phải đi học lái máy bay!

Sơ Tranh liên hệ A Hoa, để hắn đến chung cư xem trước.

A Hoa rất nhanh liền đáp lại.

"Tranh tỷ, trong căn hộ không ai, có dấu vết đánh nhau."

"Tôi kiểm tra camera, có một chiếc xe rất khả nghi, nhưng qua mấy con đường, trên camera liền không có bóng dáng nữa."

Sơ Tranh gửi mấy tấm ảnh kia cho A Hoa: "Điều tra một chút, tin tức trong những thứ này."

Hình ảnh rất mơ hồ, hoàn toàn nhìn không ra là chụp cái gì.

Nhưng kết hợp với tình huống hiện tại, thì hẳn là ở trong xe, chụp ngoài cửa sổ xe.

...

Trên con đường nhỏ vắng vẻ, hai chiếc xe đậu ở chỗ này, ngay cả đèn xe cũng không mở, trong xe đen kịt một màu, không có ai lên tiếng.

"Đám người tuần tra phía trước đi chưa?"

Có người cầm điện thoại gọi điện thoại.

"Vẫn chưa."

Cúp điện thoại, người kia lập tức mắng: "Mẹ nó, bệnh tâm thần, hơn nửa đêm điều tra cái gì mà điều tra! Ăn no rửng mỡ à."

"Chờ một chút đi." Có người trấn an.

Xe lại yên tĩnh đợi một trận.

Người vừa rồi mắng to mồm nhất bỗng nhiên nói: "Không đợi nữa, đi đường cũ đi."

"Sao thế?"

"Không biết, hơi phiền phức, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện, đem người về sớm một chút cho xong chuyện đi." Người kia nói: "nói với người phía sau, đi đường cũ."

Hai chiếc xe khởi động, quay đầu, từ con đường này đi vào chỗ sâu.

...

Sơ Tranh bấm số điện thoại của Tấn Thần.

Không biết Tấn Thần đang ở đâu, mà âm thanh bên kia rất lớn, nghe thấy giọng Sơ Tranh, giống như uống phải máu gà, rất nhanh tiếng ồn ào liền biến mất.

"Tiểu tiên nữ, cô tìm tôi có chuyện gì không?" Ngừng một chút, Tấn Thần bổ sung thêm một câu: "Tôi tuyệt đối không đến hộp đêm, tôi rất ngoan."

"Trong tay cậu còn có định vị của anh cậu không?" Sơ Tranh hỏi.

Giọng điệu của Tấn Thần lập tức nghiêm túc lên: "Anh tôi làm sao?"

"Mất tích, có định vị không?" Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều.

"Có." Tấn Thần nói: "Cô chờ tôi một chút."

Tấn Thần không cúp điện thoại, mở phần mềm ẩn trong điện thoại ra.