Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 456: Kim bài sát thủ (21)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

"Tránh ra."

Trên mặt Tấn Nhu Nhu không có nửa phần dịu dàng, không khách khí quát một tiếng.

"Tấn Nhu Nhu, cô sợ cái gì." Ánh mắt Ngụy Lâm Hiên mang theo mấy phần bất thiện: "Tôi chỉ nói chuyện với Tấn Ninh thôi mà cô cũng không cho à, cô không phải mẹ hắn, quản quá rộng rồi đấy."

Chú rể kéo Tấn Nhu Nhu.

Sợ cô ấy và Ngụy Lâm Hiên đánh nhau ngay tại cửa chính.

Ở đây còn có nhiều người như thế.

Tất nhiên cũng không thiếu một số người của truyền thông.

Đến lúc đó truyền thông sẽ viết như thế nào?

Trong đầu Sơ Tranh chỉ có một cái ý niệm.

Con chó điên này quá ồn ào.

Muốn xử lý.

Nhưng mà nhiều người, không dễ phát huy.

Chịu đựng!

Chịu đựng chịu đựng chịu đựng chịu đựng!

"Ngụy Lâm Hiên, chó cũng biết nhìn nơi để đi tiểu, còn cậu, sao cả chút kiến thức thông thường ấy cũng chẳng có."

Tấn Ninh khoanh hai tay, đặt trước người, nhìn qua Ngụy Lâm Hiên.

Giọng điệu hoàn toàn ưu nhã lễ phép như trước đây.

Tấn Nhu Nhu bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, đại mỹ nhân dịu dàng trừng mắt xem thường: "Hắn không bằng cả con chó chứ sao."

Chú rể vô cùng gấp gáp: "Nhu Nhu, chú ý hoàn cảnh."

Ngụy Lâm Hiên cũng bị Nguyễn Tư Vũ kéo, vừa khuyên, vừa đi vào bên trong.

Hơn nữa do người bên trong nghe thấy động tĩnh, dồn dập chạy ra ngăn đón, vở kịch này mới không làm to ra.

Tấn Nhu Nhu quay đầu liền khôi phục nhu dáng vẻ ôn nhu.

Ngay cả những tân khách khác Tấn Nhu Nhu cũng chẳng muốn ứng phó, để lại một mình chú rể, rồi tự mình dẫn Tấn Ninh vào.

Người Tấn gia trông thấy Tấn Ninh, biểu cảm có chút vi diệu.

Nhưng mà Tấn Nhu Nhu tự mình dẫn vào, nên không có ai dám đến gây chuyện.

Nhìn vậy là có thể thấy được, địa vị của Tấn Nhu Nhu ở Tấn gia cũng rất cao.

"Hai người ngồi ở đây một lát, cô đi ra ngoài trước, không cần để ý đến những người kia của Tấn gia, bọn họ đều là đồ đần." Tấn Nhu Nhu đưa bọn họ vào trong, cũng không ở lại lâu.

...

Bọn họ ngồi ở một nơi tương đối ít người, Tấn Ninh và Tấn gia bên này không có nhiều quan hệ, cho nên phần lớn tân khách có lẽ chỉ từng nghe tên, chứ không nhận ra hắn.

Bởi vậy cũng không có ai tiến lên gây chuyện với hắn.

"Tôi muốn uống nước."

Tấn Ninh nói với Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn xung quanh một vòng, có chuẩn bị đồ uống, nhưng đều là đồ lạnh.

Cô bảo Tấn Ninh chờ ở đây, cô đi tìm nơi có nước nóng.

Sơ Tranh vừa đi, liền có mấy tên không có ý tốt vây tới.

"Đây không phải là đội trưởng Tấn anh dũng thần võ, vì dân trừ hại của chúng ta sao?"

Người tới là một thanh niên tầm tuổi Tấn Thần, để tóc dài, dùng dây cột ra phía sau, khi đi lại thì khẽ nhếch lên.

Cách nói chuyện âm dương quái khí, vừa nghe giọng đã làm người ta thấy phiền.

"A, tôi quên mấy, bây giờ anh đã không còn là đội trưởng Tấn nữa. Anh họ, ngại quá, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng ấy mà."

Người này là con trai của anh trai cha Tấn.

Tấn Ninh không có ấn tượng gì, dù sao cũng không thường gặp.

Nhưng nhìn cái dáng vẻ không có ý tốt này, thì có lẽ trước kia từng bị mình chỉnh rồi.

Tấn Ninh không nhanh không chậm nói: "Lực phản ứng trời sinh trì độn thì không có cách nào trị tận gốc, tôi sẽ không trách cậu, nhưng đề nghị cậu nên đi khám bác sĩ, đặc biệt là khoa thần kinh."

Biểu cảm của thanh niên nháy mắt hơi vặn vẹo.

Thanh niên mang theo mấy tùy tùng tuổi tác tương tự, vây quanh Tấn Ninh.

"Anh họ, cái chân này của anh bị phế thật rồi à?" Thanh niên không có ý tốt nhìn chằm chằm vào chân Tấn Ninh: "Cũng không biết thân là đàn ông, cái kia có phải cũng bị phế đi rồi không?"

Cái kia.

Còn có thể là cái nào.

Là đàn ông thì đều hiểu.

Một người bên cạnh thanh niên nói: "Thân là đàn ông nếu như không được, vậy thật là đáng sợ."

"Sợ gì chứ, không được thì còn có thể nằm mà, dù sao với cái giá trị nhan sắc này của anh họ chúng ta, thì nhìn xem, rất nhiều người mong muốn, không phải sao."

Thanh niên dùng từ cực kỳ bẩn thỉu.

Nhưng mặc dù khó nghe như thế, Tấn Ninh vẫn vô cùng bình tĩnh.

Thậm chí hắn còn mang theo ý cười: "Cậu ghen ghét vì tôi lớn lên đẹp hơn cậu?"

Thanh niên lập tức cả giận nói: "Ai ghen ghét với dung mạo của anh?"

"Thẹn quá hoá giận." Tấn Ninh chắc chắn: "Cậu chính là đang ghen ghét."

"..."

Dung mạo của Tấn Ninh, cho dù là những minh tinh trên TV cũng còn khuya mới sánh bằng.

Ngay cả phụ nữ cũng ghen ghét.

"Tấn Ninh, mày nói xem, mày bây giờ trừ cái miệng còn có chút lợi hại ra, thì còn gì lợi hại nữa." Không biết Ngụy Lâm Hiên đứng ở phía sau từ lúc nào.

Tấn Ninh không hề nghĩ ngợi: "Đẹp trai hơn cậu."

"..."

"..."

"Đẹp trai thì làm được gì?" Ngụy Lâm Hiên cười nhạo: "Giống như người em họ đáng yêu này nói, nằm để cho người ta thượng? Có cần tao giới thiệu cho mày vài người không?"

"Không cần, giữ lại cho chính cậu dùng đi." Tấn Ninh nói: "Dù sao người giống như cậu, muốn tìm tài nguyên cũng có chút khó khăn."

"Tấn Ninh! Bây giờ mày chính là một tên tàn phế, mà còn dám ngang với tao à, chuyện lần trước, tao còn..."

Ầm!

Ngụy Lâm Hiên đột nhiên bay ra ngoài, đụng vào giàn hoa đằng sau.

Một loạt âm thanh ầm ầm vang lên, tân khách nơi xa đều bị kinh động.

Cô gái đặt một ly nước vào tay Tấn Ninh, cô đi qua phía Ngụy Lâm Hiên.

Đạp Ngụy Lâm Hiên lửa giận ngập trời, chuẩn bị bò dậy về, dữ dằn hỏi: "Mày mới nói ai tàn phế?"

"Cô là ai..." Ngụy Lâm Hiên thấy rõ người, biểu cảm trầm xuống: "Là cô, chuyện lần trước, tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại còn dám chủ động xuất hiện trước mặt tôi."

Mũi chân Sơ Tranh dùng sức, Ngụy Lâm Hiên lập tức cảm thấy ngực mình ngột ngạt, có chút thở không ra hơi.

Mà hung thủ, khí định thần nhàn chống tay lên đầu gối: "Lần trước là chuyện gì, mà muốn tìm tao tính sổ?"

"Trên yến hội cô đẩy tôi xuống cầu thang!" Ngụy Lâm Hiên cắn răng.

Muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng làm cách nào cũng không được.

"Tao không có, đừng nói lung tung." Sơ Tranh thề thốt phủ nhận.

"Dám làm mà không dám nhận!" Ngụy Lâm Hiên rất chắc chắn, cô gái ngày hôm đó chính là cô.

Hôm nay vừa gặp mặt gã liền liền nhận ra.

"Không phải tao làm thì tại sao phải nhận, mày có chứng cứ chứng minh sao?" Không có chứng cứ chính là đùa nghịch lưu manh!

"..."

Nếu gã có chứng cứ, thì đã sớm tìm tới cửa.

Ngụy Lâm Hiên cắn răng: "Giúp đỡ một tên tàn phế, cô nói xem cô nhận được gì từ hắn? Hắn ngay cả trên giường cũng không được."

"Mày thử qua?" Giọng điệu Sơ Tranh bình thản.

Ngụy Lâm Hiên: "..."

"Chưa từng thử qua, chính là tung tin đồn nhảm." Sơ Tranh không nhanh không chậm nói.

Cô ép thân thể xuống, rút ngắn khoảng cách giữa mình và Ngụy Lâm Hiên: "Vừa rồi mày mắng ai tàn phế."

Đáy mắt cô gái giống như cất giấu hàn băng, có thể phá vỡ linh hồn con người.

Ngụy Lâm Hiên tự dưng rùng mình một cái.

"Tôi nói sai sao? Tấn Ninh vốn là... A..."

Ngụy Lâm Hiên kêu thảm một tiếng.

"Ai tàn phế."

"Tấn Ninh là đồ tàn phế!"

Ngụy Lâm Hiên đau đến đầu chảy đầy mồ hôi, đáy mắt bị lửa giận và hận ý chiếm trọn

Mình đường đường là một người đàn ông, mà lại bị một cô gái giẫm đạp ở đây.

Xung quanh còn có nhiều người vây xem như thế.

Khuất nhục!

Phẫn nộ!

Nhưng mà cũng chẳng được ích gì.

Bởi vì hành động của Sơ Tranh, nên khiến cho tân khách vây xem càng ngày càng nhiều.

Trên người Sơ Tranh lộ ra một cỗ khí thế hung hãn, giống như thổ phỉ đột nhiên xông tới, không ai dám ra mặt khuyên can.

"Tao hỏi lại lần nữa, ai tàn phế?"

Ngụy Lâm Hiên cắn chặt răng không chịu nhả ra.

Sơ Tranh dùng sức đè xuống, sắc mặt Ngụy Lâm Hiên tái xanh, cuối cùng mới mở miệng: "Tôi... Tôi là phế vật."

"Lớn tiếng chút."

"Tôi là phế vật..."

Sơ Tranh hài lòng: "Biết là tốt rồi."

"..."

Ngụy Lâm Hiên cảm giác trên ngực buông lỏng.

Không khí mới mẻ đột nhiên tràn vào.

Gã tham lam hít thở không khí mới mẻ, cái bóng bao phủ trước mắt gã thối lui, gã nghe thấy tiếng bước chân đi xa.

#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!