Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tấn Ninh bị Sơ Tranh kéo tay một đường, khi xuống máy bay mới buông ra.
Tay Tấn Ninh nóng hổi, hắn giấu vào trong tay áo, nói với Sơ Tranh: "Tôi muốn uống nước."
"Chờ một chút."
Sơ Tranh rời đi, rất nhanh liền trở về, trong tay bưng một ly nước ấm.
Tấn Ninh uống một ngụm, không biết vì sao lại nếm được vị ngọt.
Cực kỳ dễ uống
...
Sơ Tranh không đưa Tấn Ninh đến nhà cũ của Tấn gia, mà là mua khách sạn.
Đương nhiên Tấn Ninh cũng không có ý định đi.
Nhưng mà có người tới đây gặp hắn.
Sơ Tranh mở cửa, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, khắp nơi đều lộ ra khí chất của một tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục.
Cô ấy có chút tò mò đánh giá Sơ Tranh, ánh mắt liếc qua, nhìn thấy Tấn Ninh tự mình đẩy xe lăn tới, lập tức nở nụ cười.
"Ninh Ninh."
"Cô nhỏ."
Giọng điệu của Tấn Ninh tương đối ôn hòa gọi một tiếng.
Người phụ nữ vào cửa, trực tiếp cho Tấn Ninh một cái ôm: "Buồn chết cô nhỏ rồi, cháu đúng là đồ không có lương tâm, không thèm gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại"
Sơ Tranh bình tĩnh đóng cửa lại, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm Tấn Ninh của người phụ nữ kia.
Hắn là của ta!
Của ta!!
"Nếu không phải có người trông thấy cháu ở sân bay, thì cô cũng không biết hôm nay cháu đến đâu." Tấn Nhu Nhu buông hắn ra, nửa như phàn nàn, nửa như lo lắng.
"Không muốn cho cô thêm phiền phức."
"Phiền chỗ nào mà phiền, cô nhỏ thương cháu còn không kịp."
Tấn Nhu Nhu là đứa con gái mà lão gia Tấn gia có được khi đã về già, tuổi tác không lớn lắm, cũng chỉ lớn hơn Tấn Ninh vài tuổi thôi, nói là cô nhỏ, nhưng so ra càng giống chị gái hơn.
Cũng không biết làm thế nào, mà quan hệ của Tấn Nhu Nhu và Tấn Ninh rất tốt.
Kiểu tốt này, có thể thấy được từ chuyện Tấn Nhu Nhu không để ý bận rộn, ở ngay trước đêm hôn lễ diễn ra, mà còn bỏ thời gian tự mình đến khách sạn gặp hắn.
Sơ Tranh tựa vào cạnh cửa, nhìn Tấn Nhu Nhu nói chuyện với Tấn Ninh.
Lúc này Tấn Ninh dường như buông lỏng không ít, khóe môi nhếch lên tạo thành ý cười nhàn nhạt, cả người trở nên đẹp đẽ một cách lạ thường.
Nói là mỹ nhan thịnh thế cũng không sai!
Đây là câu mà lúc trước Sơ Tranh trông thấy cô gái chụp lén kia nói chuyện với bạn bè.
Nhưng mà hắn cười với người khác đẹp như thế...
Vậy liền trở nên rất khó coi.
Tâm trạng của Sơ Tranh khá bực bội.
Cô mở cửa, rời khỏi phòng.
Tấn Ninh nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn sang bên kia một chút, hơi nhíu mày.
Tấn Nhu Nhu lập tức cười nói: "Vừa rồi cô đã muốn hỏi, cô gái kia có phải là bạn gái cháu không? Cháu cũng không giới thiệu một chút, làm cô không biết gọi cô ấy như thế nào."
"Cô ấy..." Không phải.
"Cháu cũng đã trưởng thành, kết giao bạn gái là chuyện tốt." Tấn Nhu Nhu dịu dàng nói: "Cô nghe Tiểu Thần nói, cháu vẫn không chịu phối hợp trị liệu? Ninh Ninh, cho dù cháu không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho bạn gái mình đúng không? Cháu cứ như vậy, sao có thể đem đến hạnh phúc cho cô ấy được."
Nói tới vấn đề trị liệu, Tấn Ninh biểu hiện ra một tia kháng cự.
"Cô nhỏ suy nghĩ nhiều rồi."
"Cô còn nhìn không ra à?" Tấn Nhu Nhu hừ nhẹ một tiếng: "Vừa rồi cô gái kia ra ngoài, ánh mắt của cháu, y như bạn gái nhà mình chạy mất vậy."
"..." Khoa trương đến vậy ư?
Hắn chỉ nhìn một chút thôi mà.
Tấn Nhu Nhu nói lời thấm thía tâm sự với hắn.
Trọng điểm xoay quanh bạn gái và vấn đề trị liệu.
Cuối cùng do hôn lễ bên kia có chuyện, Tấn Nhu Nhu mới đứng dậy rời đi.
Cô ấy mở cửa phòng, vừa quay đầu đã nhìn thấy cô gái dựa vào cửa.
"Xin chào." Tấn Nhu Nhu cười dịu dàng: "Cô tên gì thế?"
Tiểu tử thối kia đến cuối cùng cũng không nói tên của cô gái này, không biết giấu giấu diếm diếm làm gì.
"Sơ Tranh." Sơ Tranh nhàn nhạt đáp.
"Xuất chinh?"
(出征 (chū zhēng) Xuất chinh
初筝 (chū zhēng) Sơ Tranh
Hai từ này đồng âm)
Tấn Nhu Nhu không dám trái lương tâm nói cái tên này êm tai.
"Tôi là cô nhỏ của Ninh Ninh, vừa rồi chỉ lo nói chuyện với Ninh Ninh, ngại quá." Cô ấy ngừng lại, giống như cổ vũ: "Ninh Ninh phải làm phiền cô chăm sóc rồi, cố lên!"
Sơ Tranh: "..."
Cái quỷ gì thế!?
Thẻ người tốt của ta, tại sao phải cần người khác tới làm phiền ta chăm sóc?
...
Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào, Tấn Ninh thấy cô trở về, không khỏi thở phào, chính hắn cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.
"Đó là cô nhỏ của tôi."
Hắn chủ động giải thích rõ.
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Đói không?"
"..."
Tấn Ninh không đói lắm, cho nên lắc đầu.
"Vậy đi tắm rửa trước." Sơ Tranh đẩy hắn vào phòng tắm.
Nhà tắm trong khách sạn không thể so với ở nhà, không trải qua cải tạo đặc biệt.
Tấn Ninh muốn tắm rửa ở chỗ này, đúng là hơi khó.
"Tôi giúp anh." Sơ Tranh nói đến bình tĩnh lại nghiêm túc.
Phải cố gắng làm người tốt!
"Không cần..." Tấn Ninh gạt ra hai chữ: "Không cần tắm, trên người tôi rất sạch sẽ..."
"Tắm rửa." Sơ Tranh bỗng nhiên cúi người, hơi thở ấm áp phả vào bên tai hắn: "Phải nghe lời, tôi không thích trên người anh có mùi hương của người khác."
Nhịp tim Tấn Ninh bỗng dưng đập chậm nửa nhịp.
Tấn Nhu Nhu xịt nước hoa, bây giờ trên người Tấn Ninh đều là thứ mùi đó.
Không tính là khó ngửi.
Nhưng cô không thích.
Muốn rửa đi.
"Tự tôi tắm." Tấn Ninh hít sâu một hơi: "Cô đi ra ngoài trước đi."
"Anh không tiện."
"Tôi có thể."
Sơ Tranh dừng lại vài giây: "Cần gì thì gọi tôi."
Tấn Ninh nhìn Sơ Tranh rời đi, nhịp tim mới hạ xuống.
Hắn mở lòng bàn tay ra, bên trong ướt sũng, tất cả đều là mồ hôi.
Hắn căng cứng thân thể dựa vào xe lăn, ngửa đầu nhìn đèn phòng tắm.
"Cốc cốc..."
Âm thanh kia giống như đang gõ lên đáy lòng Tấn Ninh.
Gây nên từng đợt rung động.
"Sao... sao thế?"
"Quần áo của anh tôi đặt ngoài cửa." Giọng nói thanh đạm lại lạnh lẽo của cô gái truyền đến.
"... Được."
Tấn Ninh mở vòi hoa sen ra tắm gội, tiếng nước ào ào, che giấu hết tất cả âm thanh.
Tấn Ninh ngồi trong phòng tắm, ánh mắt trầm lãnh nhìn hai chân mình, mặc kệ hắn dùng sức ra sao, đôi chân này đều không có bất kỳ tri giác gì.
—— Cho dù cháu không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho bạn gái mình đúng không?
Câu nói của Tấn Nhu Nhu như vọng lại bên tai hắn.
Tấn Ninh không khỏi nghĩ đến Sơ Tranh.
Hắn lắc lắc đầu, dùng nước rửa mặt.
Mình đang suy nghĩ lung tung gì vậy.
...
"Cạch —— "
Cửa phòng tắm cạch một tiếng, chớp mắt liền bị đẩy ra.
Vòi hoa sen hướng lên trên, nước từ trên cao rơi xuống, sương khói lượn lờ.
Thân hình rõ ràng của người đàn ông, bại lộ đến triệt để.
Hắn không sao, vẫn ngồi rất êm đẹp, chỉ là vòi hoa sen đập xuống đất, có lẽ là bởi vì không quen với hoàn cảnh nơi này, nên thất thủ.
Tấn Ninh sửng sốt trọn vẹn mười giây, bỗng nhiên kéo khăn tắm bên cạnh qua, che lên trên người: "Cô... sao cô lại vào đây như thế?"
"Nếu không thì tôi còn phải cởi quần áo à?"
"..." Tấn Ninh nghẹn họng: "Tôi hỏi cô vào đây làm gì!?"
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, hơi nước làm mơ hồ gương mặt cô.
Cô đi vào bên trong hai bước: "Anh chết tôi sẽ rất phiền phức."
Lập tức bị kéo ngược lại theo!
Làm con gái, không thể bị kéo ngược lại!
Chỉ có thể là cô tự lựa chọn kéo ngược lại!
【...】 Bệnh tâm thần!
"Tôi không sao, cô có thể ra ngoài." Thanh âm của Tấn Ninh có chút run rẩy, không biết là vì sao, ánh mắt cũng không dám đặt trên người cô.
Sơ Tranh chẳng những không ra ngoài.
Mà ngược lại còn đi tới, xoay người nhặt vòi hoa sen trên đất lên, đóng nước lại, đặt về chỗ cũ.
Cô không nói một lời cúi đầu nhìn hắn, trong con ngươi thanh lãnh, tựa hồ cũng nhuộm lên sương khói, làm cho người ta không thấy rõ ràng.
Thẻ người tốt không có ta không được mà.
Cơ mà cứ không chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Có hơi phiền toái.
Còn không thể xử lý.
Phiền phức hơn...
Tấn Ninh đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, vô thức nắm chặt khăn tắm trên người.
Tay Sơ Tranh xuyên qua đầu gối hắn, hơi dùng sức, liền bế hắn lên.
Dễ dàng giống như đang ôm một con sủng vật cỡ lớn.
Tấn Ninh: "!!!"
#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!