Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 45: Thần tượng quốc dân (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ngồi một lúc, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh hít thở không khí.

"Cố Sơ Tranh!"

Liễu Mạn Mạn đứng cách Sơ Tranh không xa, thanh âm không nhẹ không nặng gọi cô một tiếng.

"Có việc?"

"Tôi muốn nói chuyện với cô." Liễu Mạn Mạn nói: "Chúng ta qua bên kia."

"Không đi." Sơ Tranh cự tuyệt, xa như vậy, không muốn đi.

Sơ Tranh trở về, sắc mặt Liễu Mạn Mạn lập tức trở nên khó coi, cô ta trầm mặc vài giây, đột nhiên tiến lên, kéo cánh tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh còn chưa kịp làm gì, Liễu Mạn Mạn đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó ngã thẳng về phía sau.

Những người ở đằng xa nghe thấy tiếng kêu, lập tức chạy tới.

"Sao thế?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Mạn Mạn? Chuyện gì xảy ra thế? Mau đứng lên."

Phùng Kiều và Ngụy Quân đỡ Liễu Mạn Mạn dậy, vẻ mặt Liễu Mạn Mạn rất khó chịu, lên án Sơ Tranh: "Cho dù cô không muốn cho tôi mượn đồ, cũng không cần quá đáng như vậy chứ?"

Sơ Tranh: "..." Thứ chó má này nói diễn là diễn sao?

Cũng không cho người ta cơ hội phản ứng!

Lúc quay phim cũng không thấy cô nhập vai thế này đâu?

"Có chuyện gì thế?"

Tạ Chu cũng đến đây, nhìn thấy Liễu Mạn Mạn được người ta đỡ, thanh âm trầm xuống mấy phần, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người.

"Tạ ảnh đế, hình như là cô ta đẩy Mạn Mạn." Phùng Kiều lập tức cáo trạng.

"Em chỉ muốn mượn cô ấy một chút kem chống muỗi, nhưng cô ấy không cho mượn, mà còn..." Liễu Mạn Mạn muốn nói lại thôi.

Kem chống muỗi các đội còn lại đều không có, chỉ có đội thứ nhất lấy được toàn bộ trang bị là Sơ Tranh mới có, đây là phần thưởng của cô, mọi người đều biết.

Liễu Mạn Mạn nói đến mượn kem chống muỗi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng ý định ban đầu của Liễu Mạn Mạn rõ ràng không phải đến mượn kem chống muỗi, là bởi vì Sơ Tranh từ chối nói chuyện với cô ta, nên cô ta mới nhất thời nói như thế.

Mà Liễu Mạn Mạn có thể trong thời gian ngắn như thế, nghĩ ra được lý do này...

Ôi ôi ôi...

Tiểu mỹ nhân này mà không đi diễn phim cung đấu thì thật có lỗi với trí tuệ của cô ta. Cô ta nhất định là quán quân cung đấu, trao giải!

Nhất định phải trao giải!

Lập tức trao giải!

【... 】 Tiểu tỷ tỷ đừng bổ não nữa! Người ta đều đến bắt nạt cô kia kìa!

"Cố Sơ Tranh, sao cô có thể đẩy người khác như thế?" Phùng Kiều ra mặt.

"Tôi không làm."

"Chỗ này chỉ có hai người các cô, không phải cô thì là ai?"

"Là cô ta."

"A?" Phùng Kiều không khách khí cười to: "Cô nói là Mạn Mạn tự đẩy mình? Tại sao cô ấy phải làm như thế chứ?"

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Chắc là bị ngu."

"..."

"Được rồi..." Liễu Mạn Mạn yếu ớt lên tiếng: "Có lẽ là tâm trạng Cố tiểu thư không tốt, tôi không trách cô ấy."

"Mạn Mạn, cô ta không những đẩy cô, lại còn mắng cô, cô cứ như vậy mà tha thứ cho cô ta? Không được, nhất định phải xin lỗi."

Phùng Kiều chẳng những không đồng ý, còn kéo cả Tạ Chu xuống nước: "Tạ ảnh đế, anh không thể nhìn cô ấy bị người khác bắt nạt như vậy được?"

Tạ Chu: "Cố tiểu thư, nói lời xin lỗi đi."

Tạ Chu nhìn về phía Sơ Tranh, mấy ngày qua hắn cũng không chú ý đến cô, chẳng qua chỉ cảm thấy nữ sinh này có chút thanh cao quái gở.

Sơ Tranh trầm mặc một hồi, không biết đang suy nghĩ gì.

"Làm sai thì phải xin lỗi!"

Có Tạ Chu làm chỗ dựa, Phùng Kiều tự tin hơn không ít, sống lưng thẳng tắp.

"Cố tiểu thư, dù cô không cho mượn kem chống muỗi cũng không cần động thủ như vậy, mọi người đều là con gái, giúp đỡ nhau một chút cũng là chuyện nên làm." Ngụy Quân cũng nói.

"Không phải chuyện lớn gì, nói lời xin lỗi là qua được rồi."

Tạ Ảnh đế đã lên tiếng, mọi người cũng phụ họa theo, quan trọng nhất chính là, mấy ngày nay, trải qua sự truyền bá vô tình hoặc cố ý của Liễu Mạn Mạn, bọn họ đều cảm thấy Sơ Tranh là được người bao nuôi nhét vào đây.

Sơ Tranh sờ cổ tay, tại lúc mọi người đang nhìn chăm chú, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quẳng ngã Liễu Mạn Mạn.

"A..."

Liễu Mạn Mạn lần nữa nằm trên đất.

Cô nói tôi đẩy, vậy tôi liền đẩy chứ sao.

Đẩy cô thì thế nào, có thể đánh tôi sao!

Sơ Tranh thu tay lại, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nghiêm túc nói: "Tự mình đi đường không có mắt, còn trách tôi không trải thảm đỏ cho cô, thật có lỗi."

Sơ Tranh xoay người rời đi, căn bản không cho bọn họ cơ hội nói tiếng nào.

"Cố Sơ Tranh cô thật sự rất vô lý!"

Âm thanh của Phùng Kiều từ xa xa truyền tới.

Câu nói kia của cô là xin lỗi ở chỗ nào? Rõ ràng chính là châm chọc, hơn nữa còn đẩy Liễu Mạn Mạn, trước mặt Tạ Chu...Cô điên rồi sao?

"Mạn Mạn, cô không sao chứ?"

"Không sao..." Liễu Mạn Mạn làm ra vẻ muốn khóc mà không khóc được, lúc đứng dậy còn cố ý tỏ ra rất đau đớn.

Tạ Chu nhíu mày, ôm Liễu Mạn Mạn lên, trở về lều bên kia.

Mỗi nhóm có một cái lều, kiểu phân phối này kỳ thật có chỗ không hợp lý, dù sao nam nữ khác biệt.

Nhưng Tạ Chu đã không có ý kiến, mọi người cũng không thể nói gì, chỉ có thể chấp nhận.

Sơ Tranh vào lều, Tô Tửu ôm chăn, núp trong góc khuất, nghe thấy cô tiến vào, càng rụt vào bên trong.

Sơ Tranh trực tiếp đi qua nằm xuống.

Tô Tửu cẩn thận nhìn cô vài lần.

Trong lều có chút yên tĩnh.

Tô Tửu sột sột soạt soạt một trận, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì thế?"

"Không có gì."

"..." Hắn không ra ngoài nhìn, dù sao việc này cũng không có quan hệ gì với hắn, nhưng hắn nghe thấy phía sau có người tức giận kêu tên cô.

Chắc là có liên quan đến cô?

Khoảng cách của bọn họ không tới nửa mét, Tô Tửu nằm thẳng một lúc, lại nằm nghiêng, ánh mắt liếc qua người đối diện, không hiểu sao có chút khẩn trương.

Tô Tửu đem loại này khẩn trương, quy kết thành hắn sợ cô làm gì với mình.

Hắn ngủ thiếp đi trong tâm trạng thấp thỏm.

Đêm khuya yên tĩnh, trong doanh địa hoàn toàn tĩnh mịch, Tô Tửu cảm giác bên người có một luồng nhiệt, đầu óc mơ mơ màng màng, một giây sau bỗng nhiên kịp phản ứng, trợn tròn mắt.

Hắn... giống như đang ôm lấy một người??

Trong lều này chỉ có hai người.

Đầu óc Tô Tửu nổ tung, bỗng nhiên đẩy Sơ Tranh ra, co lại bên cạnh.

Sơ Tranh mở mắt ra: "Làm gì thế?"

Hơn nửa đêm còn ồn ào.

Phiền chết.

"Cô đã làm gì!" Tô Tửu cắn răng.

"Không làm gì hết."

"Tôi... Tôi làm sao... cô..."

Ngón tay Tô Tửu chỉ hắn rồi lại chỉ Sơ Tranh: "Cô đã làm gì với tôi?"

Sơ Tranh ngồi dậy, bình tĩnh trần thuật sự thật: "Là tự cậu lăn lại đây, còn ôm tôi không buông tay."

"Không thể nào!" Tô Tửu phản bác.

Sao hắn lại tự mình lăn qua, còn ôm cô không buông tay được?

Sơ Tranh sờ sờ bên cạnh, sờ đến điện thoại di động, sau ấn mở cái gì đó đưa cho hắn xem. "Tự nhìn đi."

Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn, buồn ngủ muốn chết, muốn ngủ.

Tô Tửu chần chờ đón lấy điện thoại, phía trên là một đoạn video đang ở trạng thái đợi phát, hắn ấn mở phát ra.

Sắc mặt Tô Tửu dần dần biến thành màu đỏ, cuối cùng chỉ cảm thấy điện thoại nóng lên, không dám xem nữa, nhanh chóng tắt điện thoại đi, vành tai cũng trở nên nóng hổi.

Trước đây hắn luôn ngủ một mình, nên vẫn không biết khi ngủ thiếp đi lại có thói quen này...

"Cái kia... Rất xin lỗi."

Tô Tửu hoảng hốt nói một tiếng, dùng chăn che kín đầu mình.

Không có tiếng nói đáp lại hắn, Tô Tửu chờ một lúc, rồi vén chăn lên nhìn sang, Sơ Tranh đã nằm xuống, hô hấp đều đặn, tựa hồ lại ngủ thiếp đi.

Tô Tửu: "..."

Tô Tửu đưa tay sờ gương mặt nóng hổi của mình, đáy lòng nghi hoặc và cảm giác kì dị đan xen vào nhau, làm đầu hắn rối bời.

Hắn đưa tay sờ lên vị trí trái tim mình.

Chỗ này hình như đập rất nhanh.

Lúc nãy khi tỉnh ngủ, gương mặt hắn dán lên làn da của cô, loại nhiệt độ tinh tế lại nóng bỏng kia...

Tô Tửu mày đang suy nghĩ gì thế!

Tô Tửu lắc lắc đầu, ép buộc mình tỉnh táo lại.

Đi ngủ.

Đừng suy nghĩ.