Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ông nghi ngờ tôi."
Ánh sáng trong phòng hơi tối, bao phủ trên người Sơ Tranh, phảng phất như có một tầng mông lung, làm cho người ta không thấy rõ ràng.
"Lão đại, vừa rồi Tranh tỷ đến cùng chúng tôi." A Hoa thay Sơ Tranh nói chuyện: "Chị ấy đã cứu chúng ta."
Lão đại giơ tay, cảnh cáo liếc A Hoa một cái.
A Hoa sững sờ một chút, không dám lên tiếng nữa.
Ánh mắt lão đại ám trầm: "Sơ Tranh, cô nói thế nào để tôi không nghi ngờ cô đây?"
Xuất hiện ở đây một cách khó hiểu, lại không đưa ra được chứng cứ xác thực chứng minh lời mình nói.
Sơ Tranh đối diện với ánh mắt lão đại.
Đáy mắt trong suốt của nữ sinh, giống như mặt hồ kết băng, hàn ý lạnh lẽo, không dậy nổi nửa phần gợn sóng.
Đối mặt với loại nhân vật như lão đại, mà nữ sinh cũng không có nửa phần lùi bước, bình tĩnh lại lạnh lùng.
Đáy lòng lão đại tuôn ra mấy phần cổ quái.
Đây là Sơ Tranh sao?
Sơ Tranh kêu một tiếng: "A Hoa."
"Tranh tỷ?" A Hoa nhỏ giọng đáp.
"Người bắt được bên ngoài đâu?"
"A?" A Hoa sửng sốt một chút, sau đó vỗ trán: "Mang về rồi. Lão đại, chúng tôi bắt được một người sống ở bên ngoài."
Lão đại nhìn Sơ Tranh chằm chằm.
Sơ Tranh bày ra tư thái bình thản ung dung, mặc cho hắn nhìn.
Không sao!
Phải có khí thế!
Mà Lâm Phong lập tức có chút bất an, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, sợ lộ ra chân tướng gì đó.
Hắn có đối sách sau khi kế hoạch thất bại, chính là vu oan cho Sơ Tranh.
Nhưng chuyện này cần thời gian, cũng cần lão đại tự mình đi điều tra, bằng không thì hắn lấy ra, sẽ rất dễ dàng bị nghi ngờ.
Mà bây giờ Sơ Tranh ở hiện trường, mặc dù cũng bị nghi ngờ, thế nhưng...
Lâm Phong không khỏi có chút bất an.
Hắn luôn cảm thấy chỉ qua mấy tiếng, mà Sơ Tranh của lúc này có chút khác biệt.
Lão đại dập tắt đầu thuốc: "Mang vào."
...
Người bị bắt lại lúc đầu vốn chỉ còn một hơi, sau đó lại bị giày vò, lúc này mà vẫn còn sống thì đã là kỳ tích của nhân loại.
Hắn bị ném vào giữa phòng, một chậu nước lạnh giội lên, cưỡng ép làm người tỉnh lại.
Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngược, không vì mình bị nghi ngờ, mà lộ ra chút thấp thỏm lo âu nào, bình tĩnh đến có chút quá mức.
Lão Đại không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
A Hoa ném cái chậu trong tay đi, nắm lấy cổ áo người kia: "Ai phái mày đến?"
"Khụ khụ khụ..." Nửa gương mặt người kia đều sưng phù lên, một con mắt miễn cưỡng có thể mở ra.
Thấy rõ tình cảnh của mình, kéo ra một nụ cười mỉa mai: "Chúng mày giết tao đi!"
"Giết mày rất dễ dàng, nhưng để mày sống không bằng chết cũng rất dễ dàng." A Hoa làm gì còn sự cẩn thận như khi ở trước mặt Sơ Tranh nữa: "Nếu mày muốn nếm thử một chút, vậy tao có thể thỏa mãn mày."
"Tao không biết gì cả..." Người kia mạnh miệng.
"Lão đại, tôi mang người ra ngoài hỏi, miễn cho ô uế nơi này." A Hoa xin chỉ thị của lão đại.
Hiển nhiên lão đại rất tín nhiệm A Hoa, gật đầu.
"Đều ngồi xuống đi." Lão đại ngược lại rất rộng lượng, không có bởi vì nghi ngờ, mà cho sắc mặt xấu.
Sơ Tranh lập tức ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, hai chân bắt chéo, bày ra tư thế lão đại.
Lâm Phong liếc nhìn cô một cái, đi đến một bên khác ngồi xuống.
"Tôi nhớ được, Lâm Phong và Sơ Tranh cùng nhau tới đúng không." Lão đại hỏi.
Lâm Phong cẩn thận, không biết lão đại đột nhiên nói đến chuyện này làm gì, hắn hơi chần chờ, chậm chạp gật đầu: "Dạ, tôi và Tranh tỷ còn có Lâm Nghiên đến từ cùng một cô nhi viện."
"Ừ, khi tới đây, hai người chỉ lớn như thế này..." Lão đại khoa tay một chút: "Không nghĩ tới nhoáng một cái đã là nhiều năm như vậy, mọi người cũng đã lớn hết rồi."
Lão đại đột nhiên bắt đầu hồi tưởng.
Sơ Tranh lục tìm trong trí nhớ tư liệu liên quan đến vị lão đại này.
Trong nhận biết của nguyên chủ, vị lão đại này kỳ thật cũng không tệ lắm... Mặc dù quy củ của tổ chức sâm nghiêm lãnh khốc, bất cận nhân tình.
Nhưng chỉ cần không phạm sai lầm, lão đại đối bọn họ đều rất tốt.
Nhưng hắn ghét nhất chính là phản bội.
Dựa theo quá trình trong trí nhớ của nguyên chủ, lão đại hồi tưởng xong, nếu như biết ai là kẻ phản bội, vậy kết cục...
Nhớ lại rồi giết!
Thật đáng sợ!
A Hoa tiến vào, lão đại vừa vặn nói xong câu nói sau cùng.
"Lão Đại, hỏi ra rồi." A Hoa cung kính đứng ở bên ghế sofa: "Là người của Thanh bang."
Lão đại nhíu mày, trầm giọng nói: "Làm sao bọn họ biết được tin tức?"
Thanh bang là đối thủ một mất một còn với hắn, bọn họ xuống tay với mình, cũng rất hợp tình hợp lý.
Điểm không thích hợp chính là —— sao bọn họ lại biết mình ở đây?
A Hoa trả lời: "Nói là có người để lộ tin tức cho bọn họ, nhưng bọn họ cũng không biết là ai."
Manh mối chỉ có như thế, cho dù A Hoa giết đối phương, thì cũng không cách nào biết được rốt cuộc là ai để lộ tin tức.
Lão Đại nhìn về phía Sơ Tranh và Lâm Phong: "Nói như vậy nội ứng ở ngay trong chúng ta?"
Lần này A Hoa không dám trả lời.
"Lão đại, tôi tuyệt đối không phản bội ngài." Lâm Phong đúng lúc cho thấy sự trung thành, nhưng cũng không nói nhiều.
Sơ Tranh vẫn không nói lời nào, trên mặt không nhìn ra nửa phần cảm xúc, lạnh lùng giống như một người máy.
Đối với tình cảnh của mình lúc này, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ lo lắng nào
Lão đại có chút ngoài ý muốn vì phản ứng của Sơ Tranh.
Tốt xấu gì cũng nên thanh minh cho mình một câu...
Thanh bang lấy được tin tức từ đâu, bọn họ không cách nào biết được.
Trong hai người căn bản không nên xuất hiện ở đây, thì Sơ Tranh có hiềm nghi lớn hơn.
Bởi vì cô không nói rõ ràng nơi nhận được tin tức, nhưng cái này cũng chưa đủ làm chứng cứ...
Lão đại suy tư một phen, không định tội cho bọn họ, cũng không có ý muốn thẩm vấn bọn họ.
Lão đại đứng dậy, ánh mắt trầm lãnh nhìn bọn họ: "Sơ Tranh, Lâm Phong, hai người cũng coi như là do tôi nhìn lớn lên, đừng phạm sai lầm"
Lão đại không phải loại bạo quân chỉ có chút hiềm nghi là muốn kéo ra ngoài chém đầu, nhưng hắn cũng không phải loại người hoài nghi bạn, mà không muốn để bạn biết được.
Hắn chính là muốn để bạn biết hắn đang nghi ngờ bạn đấy, hơn nữa phương thức đối xử với bạn vẫn không khác gì trước kia, tạo áp lực về mặt tâm lý cho bạn.
Đương nhiên Sơ Tranh không làm gì cả, cho nên không sợ hãi chút nào.
Lại nói, coi như thật sự do cô làm, thì có lẽ cô cũng chẳng có nửa phần áp lực.
Lão Đại không rõ ý vị vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, mang người rời đi.
Gian phòng chỉ còn lại Lâm Phong và Sơ Tranh, cùng với A Hoa rụt rè.
"Sơ Tranh."
Lâm Phong gọi Sơ Tranh chuẩn bị rời đi lại.
"Tại sao em lại ở chỗ này?"
"Vậy tôi nên ở đâu?" Chờ lúc không có người, xử lý con chó điên này cho hả giận đi!
"Anh không có ý gì khác." Lâm Phong thả chậm ngữ điệu, hắn không lộ ra chân tướng gì, chắc cô không biết, cho nên Lâm Phong vẫn dùng thái độ như lúc trước: "Anh chỉ lo lắng... Chuyện này không có quan hệ gì với em chứ?"
"Lo lắng cho tôi?" Giọng điệu Sơ Tranh lạnh căm căm: "Không bằng lo lắng cho chính mình đi."
Sơ Tranh ném ra câu nói này, rồi trực tiếp rời đi.
Lâm Phong cứng đờ tại chỗ.
Cô có ý gì?
Lâm Phong nhíu mày, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Nghiên.
[ Lâm Phong: Hạ Sơ Tranh không phải em nói đã làm xong rồi sao? Sao cô ta lại xuất hiện ở đây? ]
[ Lâm Nghiên: Cái gì? ]
[ Lâm Phong: Em đừng lộn xộn, kế hoạch thất bại, trở về rồi nói. ]
[ Lâm Nghiên: Xảy ra chuyện gì rồi? Hạ Sơ Tranh thế nào? ]
Lâm Phong không tiếp tục đáp lại, mà xóa hết tất cả tin nhắn, miễn cho bị người khác trông thấy.
***
Wattpad mới đổi giao diện à mọi người, sáng ra thấy đỏ lè mà ngỡ ngàng hết cả người... 🙄