Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 438: Kim bài sát thủ (3)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Lão đại, A Hoa xông ra, nhưng hình như những người đó biết chúng ta ở đây, không đi bao nhiêu người."

Mấy đại hán cầm súng, vậy xung quanh một người đàn ông. Người đàn ông ngược lại rất trấn định, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng súng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn chút nào.

"Có thể lao ra không?"

Mấy người nhìn nhau vài lần, một người trong đó có chút chần chờ: "Lão đại, người bên ngoài nhiều lắm, vừa rồi chúng ta tổn thất không ít anh em, chỉ sợ..."

Ánh mắt lão đại quét tới.

Phía sau lưng mấy người kia lập tức phát lạnh, thẳng tắp sống lưng: "Có thể!"

Lúc này lão đại mới hài lòng gật đầu: "Chỉ là mấy tên lâu la, nếu như mấy người còn không đối phó được, thì cũng phí công đi theo tôi nhiều năm như vậy."

"..."

Mặc dù người bên ngoài không phải là loại nhân vật lợi hại gì, nhưng mà người ta đông lắm.

Hai tay khó địch bốn quyền mà.

Đương nhiên bọn họ không dám phản bác lão đại, bắt đầu thương lượng kế hoạch.

Ngay khi bọn họ thương lượng ra kế hoạch, tiếng súng bên ngoài đột nhiên ngừng lại.

Mọi người đều sững sờ, lão đại nhíu mày, hất cằm ra hiệu người bên cạnh ra ngoài xem một chút.

Nhưng mà lần đi này, liền không có động tĩnh gì.

Lão đại nhíu mày, bên ngoài quá yên tĩnh, người ra ngoài không trở về, hắn chờ giây lát, đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa rồi bọn họ ở trong một gian lều dựng tạm, bên ngoài chất đống rất nhiều thứ, vừa lúc có thể ngăn trở.

Muốn ra ngoài thì cần phải vòng qua đống đồ vật kia, đáy lòng lão đại cảnh giác, bốn phía quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm lòng người run rẩy.

"Lão... Lão đại..."

Người đi ra ngoài đầu tiên, liền đứng ở ngay cửa, thấy lão đại tới, nhanh chóng nhường đường.

Trên khoảng đất trống trước mặt, một mảnh hỗn độn, xe ngổn ngang lộn xộn đụng vào nhau.

Mà ở giữa khoảng đất trống, có một chiếc xe máy điện ngừng lại, chủ nhân của xe máy điện đang chậm rì rì đi qua bên này.

"Tranh tỷ."

Có người kêu một tiếng, đám người phía sau rõ ràng kích động lên.

Tranh tỷ tới, có phải là đại biểu cho việc có tiếp viện không!?

Lão đại nhíu mày, nhìn chằm chằm người đi tới, không lên tiếng.

Người bên cạnh lão đại không nhịn được hỏi: "Tranh tỷ, người bên ngoài đâu? Chị dẫn người tới tiếp viện sao?!"

Sơ Tranh đứng cách bọn họ ba mét, hai tay đút trong túi, giọng điệu phá lệ bình tĩnh: "Không có."

Không có?

"Vậy... Những người kia đâu?"

Sơ Tranh nhìn về phía sau, A Hoa thở hồng hộc chạy về: "Lão đại, Tranh tỷ, người đều chết hết."

"..."

Lão đại vẫn không lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: "Chết như thế nào?"

Tuổi tác của lão đại không lớn, khoảng chừng bốn mươi tuổi, đứng ở địa vị cao một thời gian dài, nên trên người có một loại uy thế không thể xâm phạm.

A Hoa lắc đầu: "Không biết, lúc đầu tôi và Tranh tỷ dự định đến cứu lão đại, nhưng vừa đến phía trước không xa, liền nghe tiếng súng ngừng lại..."

Vừa rồi A Hoa đi kiểm tra xung quanh, phát hiện những người kia đều nằm trên mặt đất.

Tình huống này khá là quái dị, A Hoa cũng không nói rõ ràng được.

Những người còn lại nghe xong, cũng cảm thấy quỷ dị, cũng không thể là quỷ phá mà?

Sơ Tranh yên lặng sờ cổ tay, thâm tàng bất lộ.

Khi mọi người ở đây nghi hoặc, nơi xa có xe đến.

Mọi người nhất thời cảnh giác bảo vệ lão đại và Sơ Tranh ra phía sau.

"Lão đại! Là chúng tôi!" Có người hô lớn một tiếng.

"Lâm Phong?" A Hoa nghe ra tiếng nói.

"Là tôi."

A Hoa mang người ra ngoài trước, xác định không gặp nguy hiểm, lúc này mới ra hiệu cho đám người ra ngoài.

Lâm Phong cấp tốc tiến lên, trên gương mặt tuấn lãng mang theo mấy phần sốt ruột: "Tôi nhận được tin tức, nói là lão đại bị phục kích, vừa vặn tôi ở ngay gần đây, liền mang theo mấy anh em chạy tới trước, lão đại không sao chứ? Người phục kích đâu?"

Hắn ở cách đó không xa, nên dễ dàng nghe thấy động tĩnh của nơi này.

Nhưng mà đột nhiên không có âm thanh, hắn liên lạc với đối phương cũng không được, lúc này mới đợi thêm một lúc, rồi giả bộ như nhận được tin tức chạy tới tiếp viện.

"Tôi không sao."

Thân ảnh của lão đại xuất hiện từ phía sau mọi người.

Đồng thời xuất hiện còn có Sơ Tranh.

Lâm Phong trông thấy Sơ Tranh, con ngươi hơi co rụt lại.

Tại sao cô lại ở chỗ này?

Không phải Lâm Nghiên nói đều đã làm tốt rồi sao?

Đáy lòng Lâm Phong nổi lên cuồng phong sóng lớn, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, dựa theo quy củ, hỏi một tiếng: "Tranh tỷ cũng ở đây?"

Cho dù nguyên chủ nhỏ hơn Lâm Phong.

Nhưng mà địa vị của người ta cao hơn hắn, cho nên Lâm Phong vẫn phải kêu một tiếng chị.

Hắn nói câu này biểu lộ ra nghi vấn của mình, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Sơ Tranh lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một chút, không đáp lời. Ánh mắt thâm thúy của lão đại dao động trên người Lâm Phong và Sơ Tranh, cũng không lên tiếng, bầu không khí có chút cổ quái.

Giây lát, lão đại hỏi A Hoa: "Người đều chết hết sao?"

A Hoa gật đầu xác định: "Đều chết hết, trên thân không có vết thương, không biết chết như thế nào."

Nghĩ tới đây, A Hoa đã cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, chỗ này sao mà âm trầm thế nhỉ.

"Rời khỏi nơi này trước."

"Dạ."

...

Lão đại dẫn bọn họ đến một căn phòng an toàn, người có thân phận thấp đều ở bên ngoài cảnh giới, lưu lại mấy thành viên trọng yếu.

Lão đại ngồi trên ghế sofa, đốt một điếu xì gà.

"Chuyện ngày hôm nay, tốt nhất mọi người nên cho tôi một lời giải thích."

Hắn tới nơi này, người biết không nhiều.

Đối phương ở đây phục kích hắn, rõ ràng là có người để lộ tin tức, chuyện này chắc chắn có nội ứng.

Mà Sơ Tranh và Lâm Phong vốn không nên xuất hiện ở đây, đều có hiềm nghi.

Lâm Phong biết tình huống có biến, đã làm tốt sách lược ứng đối.

"Lão đại, tôi nhận được tin tức của anh em, cho nên mới chạy tới." Lâm Phong trấn định giải thích: "Ngài xem."

Hắn đưa điện thoại cho lão đại xem.

Trong điện thoại của Lâm Phong quả thật có một tin nhắn xin tiếp viện.

Mà Lâm Phong đang làm một nhiệm vụ, cũng xác thực cách chỗ này rất gần. Từ khi nhận được tin nhắn xin tiếp viện, đến khi chạy tới nơi này, mặc dù hơi nhanh một chút, nhưng đêm hôm khuya khoắt phóng xe tốc độ cao, quả thật cũng có thể làm được.

Cách nói này của Lâm Phong dường như không có lỗ thủng gì.

"Sơ Tranh." Lão Đại trầm ngâm một tiếng: "Vì sao cô sao lại ở chỗ này?"

Sơ Tranh dựa vào bên cạnh, nghe thấy tên của mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Tầm mắt của mọi người trong phòng đều tập trung trên người cô.

A...

Nhiều người như vậy nhìn ta kìa!!

Sơ Tranh trấn định đứng thẳng người, há miệng liền bắt đầu nói mò: "Có người phát tin tức cho tôi, nói hôm nay sẽ có mai phục."

Bộ dạng nghiêm túc trấn định kia của cô, nhìn không ra chút sơ hở nào.

"Ồ?" Ngữ điệu của lão đại khẽ biến, nguy hiểm nheo mắt lại: "Người nào?"

"Không biết." Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều: "Mã hóa tin nhắn."

Lão đại ra hiệu Sơ Tranh lấy điện thoại ra.

Sơ Tranh trầm mặc.

Điện thoại của nguyên chủ trước đó đã bị hai anh em chó điên nhà Lâm Phong lấy đi, trên người căn bản không có điện thoại.

Sơ Tranh hoảng một đợt.

Thất sách thất sách thất sách.

Quên mất tiêu cái này.

Không sao.

Vấn đề không lớn.

Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: "Vừa rồi ở bên ngoài động thủ một lần, mất."

Câu này vừa nói ra, không khí trong phòng càng vi diệu hơn.

Lâm Phong ngược lại cũng thông minh, không nói gì. Dù sao hiện tại hắn cũng bị hoài nghi, lúc này nếu như hắn nói gì đó, thì vô cùng có khả năng nói nhiều sai nhiều.

Quan trọng nhất chính là hắn không mò ra một người không nên xuất hiện như Sơ Tranh, tại sao lại xuất hiện ở đây.

Rốt cuộc Lâm Nghiên bên kia làm cái gì vậy chứ!

"Sơ Tranh à." Lão đại hút một hơi xì gà, kéo dài ngữ điệu: "Cô đi theo tôi một thời gian không ngắn rồi nhỉ."

"Ừ."

"Cô biết tôi ghét nhất thứ gì chứ."

***

Hôm nay là sinh nhật người thương, nhưng tết chơi bời lêu lổng quá không có chương để up.

Thôi, up chút chút để đi chơi tiếp vậy

(╥﹏╥)

Người thương sinh nhật vui vẻ ♡

#07/02