Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2572: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (5)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên24

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Khi trưởng thôn chạy tới hiện trường, thì Sơ Tranh đã dẫn Mông Trần đi rồi, chỉ còn lại bọn người Hà Lộ Sinh kêu rên và đám người xem náo nhiệt.



Đám nhãi ranh Hà Lộ Sinh này, bình thường làm bừa ở trong thôn không ít.

Lúc này mọi người chỉ xem náo nhiệt mà thôi.

"Chuyện gì thế?"

"Bọn nó chặn thằng nhóc Mông gia trước, hình như còn đánh thằng bé." Có thôn dân biết nguyên nhân của chuyện nói: "Kết quả con bé họ Sơ kia đến, sau đó thì thế đấy."

"..."

Cho nên bị đánh, chính là tự tìm đấy chứ.

-

Sơ Tranh mang Mông Trần trở về, tìm hộp thuốc y tế ra, ấn lấy hắn mà bôi thuốc.

"Chưa từng đánh nhau bao giờ?"

Mông Trần lắc đầu.

"Vậy anh không biết chạy à?" Đứng đấy chịu đánh, anh là heo sao?

"... Chạy không nổi." Có thể là vì ngại ngùng, Mông Trần chôn đầu xuống thấp hơn.

Bọn người Hà Lộ Sinh đều lớn lên trong thôn, bình thường cũng giúp đỡ trong nhà làm không ít việc.

Nói về sức lực và tốc độ, một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé như Mông Trần sao mà so sánh được.

Sơ Tranh liếc hắn một cái, nuốt mấy lời không được thân thiện lắm về.

"Đau không?"

"... Không sao." Mông Trần nhếch môi, khi chỗ rách da bị cồn i-ốt sát qua thì hơi nhói nhói.

Sơ Tranh rất là lạnh lùng nói: "Vậy kiên nhẫn một chút."

"Ừ."

Sơ Tranh bên này vừa thoa thuốc tốt nhất cho Mông Trần xong, bên kia mẹ của Hà Lộ Sinh đã dẫn người tìm tới cửa.

Sơ Tranh bảo Mông Trần ở yên đừng đi ra ngoài, một mình cô ra ngoài.

Bà Hà dắt theo Hà Lộ Sinh, đẩy lên phía trước: "Là mày đánh Lộ Sinh nhà tao?"

"Mẹ, mẹ làm gì thế!!" Hà Lộ Sinh muốn đi, bị bà Hà túm rất chặt.

"Mẹ làm gì à, mày bị người ta đánh thành thế này, mẹ đang đòi lại công đạo cho mày chứ làm gì."

Hà Lộ Sinh thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt khó coi.

Bà Hà không cho Hà Lộ Sinh cơ hội tránh thoát, kêu gào với Sơ Tranh: "Mày nói đi, có phải mày đánh con trai tao không."

"Phải thì thế nào?" Khi cô động thủ thì có không ít thôn dân nhìn thấy, không tiện chống chế.

"Thế nào à? Mày xem mày đánh nó thành thế nào rồi? Mày dựa vào cái gì mà đánh người hả!" Đại khái là đặc sắc của nơi này, giọng của bà Hà cũng rất lớn.

"Con bà đánh người của tôi trước, tôi chỉ đánh lại mà thôi, có vấn đề gì?"

"Chỉ cho phép con bà đánh người? Không cho phép người khác đánh trả à? Con bà có thân phận gì? Hoàng đế sao?"

Bà Hà: "Con ranh con này miệng lưỡi bén nhọn gớm, mày đánh người còn lý luận à?"

Sơ Tranh: "Con của bà đánh người thì có lý chắc?"

Bà Hà: "Tao không đến để tranh luận với mày về chuyện này, mày đánh con trai tao thành thế này, bồi thường tiền, bồi thường tiền thuốc men đi!!"

Đây mới là mục đích thật sự của bà Hà.

Sơ Tranh cũng không tranh luận với bà ta, dù bận vẫn ung dung hỏi: "Bà muốn bao nhiêu?"

Bà Hà sửng sốt một chút, duỗi hai ngón tay ra: "Hai mươi ngàn!"

"Hai mươi ngàn?"

Bà Hà nhìn Hà Lộ Sinh một chút, sửa lời: "Năm mươi ngàn!"

Ngôi biệt thự này còn đẹp hơn những nhà bọn họ thấy trên trấn nhiều, nghe nói rất đáng tiền.

Sơ Tranh nắm chắc mức độ xuống tay của mình, cô gật đầu: "Được thôi, nhưng vết thương trên người con trai bà không đáng cái giá này, bà muốn cũng được, để tôi đánh con bà tới giá trị năm mươi ngàn tiền thuốc men, thì tôi sẽ cho bà số tiền đó."4

Bà Hà: "..."

Hà Lộ Sinh: "..."

Đám người: "..."

"Thế nào, rất có lời đứng không?" Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng trong cổng, ánh mắt lạnh băng, "Chỉ cần chịu đánh một chút là có được năm mươi ngàn rồi."5

Sắc mặt Hà Lộ Sinh càng khó coi hơn.

Chỉ chuyện mình đánh không thắng cô gái mình thích là đã rất mất mặt rồi.

Bây giờ còn thêm một màn thế này.

Sau này hắn ta không cần lăn lộn trong thôn này nữa.

Bà Hà nổi trận lôi đình: "Mẹ gì, đây là tiền thuốc men mày phải bồi thường cho con trai tao, gọi là gì nhỉ... Gì mà phí tổn thất! Mày nhất định phải bồi thường!"

"Bà đi kiện tôi đi." Sơ Tranh không sợ chút nào, "Xem xem cuối cùng phán tôi bồi thường cho bà bao nhiêu."

Hà Lộ Sinh nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng đi kiểm tra thì đến mức độ vết thương nhẹ cũng không đủ.

Hơn nữa bọn họ còn đánh người trước.

Cuối cùng người ăn thiệt là ai thì còn chưa biết.

"Mẹ có thấy phiền không!! Thả con ra!"

Hà Lộ Sinh hất bà Hà ra, vọt thẳng ra khỏi đám người chạy mất.

"Hà Lộ Sinh!" Bà Hà quát to một tiếng.

Hà Lộ Sinh chạy rất nhanh, đảo mắt đã biến mất tăm, để lại thôn dân mặt đầy hóng hớt.

Bà Hà quay đầu chỉ vào Sơ Tranh: "Mày chờ đó cho tao!" Nói xong rồi chạy đuổi theo Hà Lộ Sinh.

Bà Hà và Hà Lộ Sinh vừa đi, thôn dân vây xem cũng dần dần tản ra.

-

Sau khi Hà Lộ Sinh chạy đi thì không thấy về thôn nữa, bà Hà muốn tìm Sơ Tranh đòi tiền thuốc men.

Sơ Tranh chỉ nói một câu, có bản lĩnh thì đi kiện cô đi.

Xem cuối cùng là cô bồi thường tiền, hay là con bà ta bị bắt.

Bà Hà cũng chẳng được học hành gì nhiều, đâu có hiểu gì những chuyện ấy.

Hơn nữa chuyện này vốn là do Hà Lộ Sinh làm sai trước, cuối cùng bà Hà cũng chỉ kêu gào la lối, chứ cũng chẳng chiếm được chút hời nào.

Chuyện này trở thành đề tài nói chuyện sau buổi trà dư tửu hậu của người trong làng.

Bà Hà nghe thấy mấy lần, xém chút thì đánh nhau với người ta.

-

Chuyện trong thôn đều không liên quan gì đến Sơ Tranh, cô đang dẫn Mông Trần đi leo núi.

Ngọn núi này ở ngay kề bên làng, trước kia là núi hoang, mấy năm trước ở trên núi trồng cây ăn quả, du khách có đôi khi sẽ đến leo núi.

Thể lực của Mông Trần không tốt lắm, đi một đoạn đường thôi mà đã thở hồng hộc.

"Tôi muốn nghỉ ngơi một lát." Mông Trần gọi Sơ Tranh đã đi ra thật xa lại.

Sơ Tranh trở lại, nhìn hắn vài lần: "Thể lực của anh quá kém."

Mông Trần: "..."

Trước kia hắn đi về đều có xe đón xe đưa, cho dù ra ngoài chơi thì cũng không cần tiêu hao nhiều thể lực như vậy.

Sơ Tranh: "Sau này chăm chỉ rèn luyện đi."1

Mông Trần rất ngại: "Ừ, tôi hiểu rồi."

Sơ Tranh đưa nước cho hắn.

"Cảm ơn." Mông Trần vặn ra uống hai ngụm, "Tại sao chúng ta lại tới đây leo núi?"

"Dẫn anh ra ngoài chơi một chút."

Cảm xúc của Mông Trần vẫn luôn không tốt đẹp gì, Sơ Tranh muốn dỗ cũng dỗ không nổi, cũng chỉ có thể dẫn hắn ra ngoài chơi.

"Anh cả ngày buồn bực trong nhà cũng không tốt lắm."

Mông Trần nhìn xuống dưới núi, mờ mịt nói: "Tôi cũng không biết mình muốn làm gì."

"Anh không muốn tiếp tục đi học sao?"

Đi học?

Thật ra thành tích của Mông Trần rất tốt, nhưng tới gần kỳ thi đại học thì trong nhà xảy ra chuyện, nên hắn không tham gia thi được.

Trên người hắn cũng không nhiều tiền, còn đi học thế nào được?

Cho nên Mông Trần lắc đầu.

Mông Trần nghĩ một hồi: "Tôi định mấy ngày nữa đi lên trấn xem sao, tìm xem có việc làm không."

Lúc trước hắn còn nói sẽ trả tiền thuê nhà, bây giờ không làm gì cả thì lấy gì ra mà trả tiền thuê nhà.

"Tôi có thể tài trợ cho anh đi học." Sơ Tranh nói: "Nếu như anh muốn."

Mông Trần sững sờ, quay đầu nhìn cô, "Tôi và cô chỉ là bèo nước gặp nhau, vì sao cô lại giúp tôi như vậy?"

Sơ Tranh sờ đầu hắn, "Bởi vì là anh mà."1

"???"

Mông Trần không hiểu lắm.

Sơ Tranh rút nước trong tay hắn đi, trực tiếp uống một ngụm, nói: "Tiếp tục đi thôi."

"Nước đó..."

Hắn từng uống rồi.

Mông Trần nhìn bóng lưng Sơ Tranh, đáy lòng hơi loạn, một hồi lâu sau mới đi theo.

Đáy lòng rối bời, chất chứa tâm sự, nên ngược lại không chú ý tới quá trình leo núi, cho nên đến tận đỉnh núi mà Mông Trần cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.

Không khí trên đỉnh núi còn tốt hơn, hít một hơi là toàn ngửi được hương vị của thiên nhiên.

Ở nơi như thế này, giống như có thể làm cho người ta thả lỏng, bình tĩnh trở lại.