Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đi vào bên trong chính là rừng cây, lúc này mưa, đường không dễ đi.
Một thiếu gia như Tinh Tuyệt đã bao giờ đi loại đường như vậy đâu. Cho dù mất trí nhớ, thì hắn cũng bài xích hoàn cảnh như vậy theo bản năng.
Nhưng Tinh Tuyệt nhìn Sơ Tranh phía trước, hít sâu một hơi, chịu đựng khó chịu đuổi theo.
Sơ Tranh một đường đi vào bên trong, đến phía sau đã không có đường nữa.
Dựa theo lời hai bạn học của Diệp Tích nói, thì lúc ấy có lẽ Diệp Tích và Diêu Trúc Duyệt đi vào phía trong này.
"Những sinh vật không biết mà em vừa nói... Là bởi vì em cảm giác được đã gặp phải bọn nó?"
"Không phải cảm giác, bọn nó tồn tại." Sơ Tranh đẩy một mảnh cỏ dại ra, tránh người sang bên cạnh: "Tới đây."
Tinh Tuyệt theo bản năng nhìn xung quanh.
Vừa bị nhét cho một thế giới quan mới, hắn còn cần tiêu hóa một chút.
Lúc này trong rừng có sương mù, tầm mắt không nhìn xa được, tất cả đều mông lung.
Ngay cả người bên cạnh...
Tinh Tuyệt lắc đầu, người vừa rồi còn đứng ở bên cạnh, vậy mà giờ không thấy đâu nữa.
Trong lòng Tinh Tuyệt hơi kinh hãi, nhưng một giây sau cổ tay đã bị người ta bắt được, Sơ Tranh xuất hiện trong tầm mắt hắn lần nữa.
"Vừa rồi anh..."
"Chủ nhân, Linh trị dao động ở đây không yên ổn." Một giọng nói bập bẹ chen vào.
Tinh Tuyệt nhìn về nơi âm thanh truyền tới.
Trong túi của Sơ Tranh có một cái đầu ló ra, ghé vào một bên túi, đôi mắt giống như viên pha lê đang nhìn vào hắn.
Người máy?
Nhỏ như vậy?
Chất liệu này cũng có chút kỳ quái...
"Có sinh vật không biết không?"
"Tạm thời không phát hiện." Người máy nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, hắn nhìn ta như vậy làm gì? Là ta lại đẹp trai hơn sao?"
Sơ Tranh cực kỳ lạnh lùng: "Mi chưa từng đẹp trai."
"Ngài..."
Người máy hừ một tiếng, đầu co rụt lại, không nhìn thấy nó nữa.
"Đừng buông tay em ra." Sơ Tranh nắm chặt tay Tinh Tuyệt.
Nơi này có Linh trị dao động, lại không phát hiện sinh vật không biết... Hoặc là tàn dư của sinh vật không biết còn lưu lại, hoặc là có người làm thứ gì đó ở gần đây.
Dẫn theo người bình thường, Sơ Tranh không dám khinh thường.
-
Sương mù trong núi rừng càng ngày càng nặng.
"Bảo Bảo, ở đây có gì đó."
Tinh Tuyệt phát hiện một chiếc balo con gái dùng trong một đám cỏ, bên trong có một bộ đồng phục.
Trên đồng phục có thêu tên —— Diêu Trúc Duyệt.
Đây là cặp sách của Diêu Trúc Duyệt.
Bởi vì đã trôi qua lâu như vậy, cỏ cây bao trùm lên dấu vết lúc trước, cũng không phân biệt ra được tình huống lúc đó.
"Đi lên phía trước nữa xem sao." Sơ Tranh ném balo đi, dắt Tinh Tuyệt đi lên phía trước.
Tinh Tuyệt vừa động, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, đạp hụt.
Sơ Tranh giơ tay kéo người về, Tinh Tuyệt bị giật mình, có chút không kịp phản ứng.
Vị trí vừa rồi hắn đạp hụt, lúc này lộ ra một cái hang đen nhánh, bị cỏ dại bao trùm lên.
"Không sao chứ?"
Tinh Tuyệt lắc đầu.
Sơ Tranh kiểm tra thân thể đại thiếu gia, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới nhìn cái hang bị hắn giẫm ra.
Sơ Tranh đẩy đám cỏ dại kia ra nhìn một chút, cửa hang rất lớn, có thể cho người đi lọt qua.
Nhìn dấu vết bên trong, giống như là do con người đào ra.
Người máy rơi từ trong túi Sơ Tranh ra, tay chân vụng về ngồi xổm ở cửa hang: "Chủ nhân, Linh trị dao động trong này còn nồng đậm hơn bên ngoài một chút."
"Em muốn vào xem sao, anh có thể đi được không?"
Tinh Tuyệt đương nhiên không thể để bạn gái xuống một mình, lúc này biểu thị hắn không có vấn đề gì.
"Được, lát nữa theo phía sau em." Sơ Tranh lại đá đá người máy: "Mi bọc hậu."
"Dựa vào cái gì chứ!" Người máy chống nạnh: "Người ta muốn đi trước!!"
"Được, mi dẫn đầu."
Tinh Tuyệt nhịn không được bật cười, nhóc con này thật thú vị, tư duy linh hoạt hơn những người máy trong nhà nhiều.
Người máy tự bế, biến mình thành quả cầu, lăn vào.
Chủ nhân quá đáng ghét!!
Nó muốn bỏ nhà ra đi!
Hừ!
-
Lối đi cũng không rộng lắm, cũng không có gia cố gì đặc biệt, may mà sau khoảng thời gian đổ mưa, trong lối đi vẫn còn rất khô ráo.
Hiển nhiên Tinh Tuyệt không quen với hoàn cảnh như vậy.
May mà loại lối đi này rất nhanh đã kết thúc, phía trước có tấm kim loại, sau khi đẩy ra, là một đường ống thông gió, xuống dưới nữa chính là lối đi bằng kim loại rộng rãi sạch sẽ.
Người máy đã lăn một vòng trở về: "Không kiểm trắc được dấu vết hoạt động của con người, cũng không có sinh vật không biết."
Xác định an toàn, Sơ Tranh nhảy xuống lối đi, lại đón được Tinh Tuyệt.
Tinh Tuyệt kỳ quái: "Sao trong núi lại có chỗ như vậy?"
Nơi này mặc dù không hẻo lánh, nhưng tuyệt đối không phải là một nơi thuận tiện.
Nếu bạn muốn làm chuyện gì không thể để người khác biết, thì nhất định phải tránh người, nơi này lại lộ vẻ không quá bí mật cho lắm.
Nơi này lên không lên, xuống không xuống, chẳng phải rất kỳ quái sao?
Sơ Tranh quan sát hai đầu lối đi: "Đi xem thử xem, đi bên này."
Sơ Tranh và Tinh Tuyệt đi không bao xa, thì trông thấy một cánh cửa có mật mã.
Sơ Tranh bảo người máy mở cửa.
Người máy lẩm bẩm: "Ngài cứ nô dịch ta đi, cũng chỉ có ta mới chịu nghe lời ngài như vậy, ngài thử đổi thành người khác xem, còn ai chịu để ngài nô dịch như thế không, ngài hãy biết quý trọng ta đi."
Người máy dùng chất giọng bập bẹ nói ra lời như vậy, lập tức lộ vẻ cực khôi hài.
"... Nó vẫn luôn như vậy à?" Tinh Tuyệt buồn cười.
"Ừ."
"Thật đáng yêu."
"Anh nói ai đáng yêu!" Người máy lập tức xù lông, giơ cánh tay ngắn lên, giơ nắm đấm, cực kỳ lớn giọng rống: "Ta đây là cao lớn uy mãnh!"
Tinh Tuyệt: "..."
Tinh Tuyệt thật sự nhịn không được mà bật cười, nhưng sợ người máy tiếp tục xù lông, che miệng không dám biểu lộ ra.
Người máy bị Sơ Tranh đạp cho, oán trách tiếp tục mở cửa.
Tích ——
Cửa kim loại nặng nề lui sang hai bên.
Đèn bên trong sáng lên theo thứ tự khi cửa mở ra.
Đây là một phòng thí nghiệm cực lớn, nhưng lúc này rõ ràng đã bị bỏ hoang.
Mặt đất dơ dáy bẩn thỉu, các loại tạp vật tùy ý rải rác dưới đất, chỗ có máy móc đều đã bị phá hủy.
Sơ Tranh tiện tay nhặt mấy tờ giấy lên nhìn, là giấy lộn không có tác dụng gì.
Tinh Tuyệt: "Có vẻ người ở đây đi rất vội vàng."
"Ừ, nhưng thứ gì nên tiêu hủy thì đều đã tiêu hủy cả."
Thứ lưu lại đều không có một chút tác dụng nào.
"Bảo Bảo, em đến đây xem đi." Tinh Tuyệt vẫy tay gọi Sơ Tranh.
Trên tường có một bảng đánh dấu thời gian biểu, không biết vì sao lại là viết tay, thời gian vừa vặn dừng lại vào ngày mà bọn Diệp Tích đến đóng quân dã ngoại.
Nếu như thời gian này không có vấn đề, vậy thì sau ngày đó, nơi này đã bị bỏ hoang.
Vì sao?
Bọn Diệp Tích bắt gặp cái gì?
Linh trị dao động ở đây không đúng lắm...
Vì sao lại loạn như vậy?
Không có sinh vật không biết, cũng không phát hiện những vật khác, những Linh trị dao động này là do sinh vật không biết gì lưu lại?
Nếu như nơi này mấy tháng rồi không hề có người đến... Vậy mà Linh trị dao động lại có thể lưu lại lâu như vậy.
Mẹ nó cái này có hơi... Kinh khủng đó!!!
"Chủ nhân! A a a a a —— "
Tiếng kêu sợ hãi của người máy từ đằng xa truyền đến.
Sơ Tranh và Tinh Tuyệt chạy tới, nhìn sang theo tầm mắt của người máy.
Đó là một gian phòng lớn hơn, nhưng bên trong... Toàn là thi thể.
Trên tường, mặt đất, trên các loại bàn điều khiển, dính đầy vết máu đen thẫm, tràng diện kinh khủng không nói ra được.
"Buồn nôn quá chủ nhân ơi." Người máy bổ nhào vào chỗ Sơ Tranh, mang chất giọng gần như là nghẹn ngào: "Thật là buồn nôn!!!"