*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dưới cái nhìn chăm chú của Sơ Tranh, nhân viên ăn hết miếng dưa hấu kia.
Nhưng rất nhanh Sơ Tranh lại nghĩ ra những cách khác để giày vò.
Lần nào nhân viên cũng lộ vẻ rất kháng cự.
Nhưng mà chỉ cần yêu cầu của Sơ Tranh không phải phát rồ đến mức không thể nào chấp nhận được, thì đối phương đều phải hoàn thành.
Nhân viên vất vả lắm mới nhịn được đến khi phía trước thông báo có thể lên du thuyền, vội vàng đưa Sơ Tranh lên thuyền.
Du thuyền có tất cả 15 tầng, có thể đón năm ngàn khách.
Nhưng lần này lượng khách đón chỉ có hơn hai trăm người, đối với du thuyền lớn như vậy mà nói, thì số người này ít đến đáng thương.
Sơ Tranh và Yết Cổ được dẫn lên du thuyền, cô được phân đến khoang nghe nói là xa hoa nhất du thuyền.
Nhìn qua quả thật rất xa hoa, toàn cảnh bằng thủy tinh trong suốt, có thể trực tiếp trông thấy mặt biển mênh mông, còn tự mang một cái bể bơi.
Yết Cổ cầm lá bài tiểu vương, cho nên được sắp xếp dưới cô một tầng.
Mặc dù Yết Cổ nhìn có vẻ đầu óc không được nhanh nhạy lắm, nhưng cũng không đần như vậy.
Sau khi lên thuyền thì đã đi nghe ngóng được.
Ba nhóm người bị mang đi, bây giờ theo thứ tự là đoàn biểu diễn, nhân viên an ninh và nhân viên phục vụ trên thuyền.
Một nhóm còn lại thì giống như họ, là du khách.
Tất cả mọi người cho là lên được du thuyền, thì sẽ nhận được những thứ như thông báo, nói cho họ biết rốt cuộc tiếp theo đó phải làm sao để qua ải.
Nhưng mà cũng không có.
Du thuyền rất nhanh đã lái rời bến cảng, xung quanh dần dần biến thành biển rộng mênh mông.
"Chị, chị cảm thấy rốt cuộc chỗ này muốn chúng ta làm gì?" Yết Cổ đi vòng vòng trong phòng của Sơ Tranh.
Sơ Tranh nằm trên ghế, cực kỳ trấn định nhàn nhã: "Không biết."
"Chị không lo lắng sao?"
Sơ Tranh nghiêm túc hỏi: "Lo lắng thì được ích gì?"
Yết Cổ: "..."
Hình như... Không có ích gì thật.
"Nhưng mà..." Yết Cổ vẫn không yên tĩnh được, trong lòng rất là lo nghĩ.
Sơ Tranh rất nghi ngờ anh ta vào tổ chức bằng cách nào vậy.
Tổ chức cũng không cần xét duyệt sao?
Lúc trước không nên thấy dáng vẻ anh ta hung dữ mà nhầm...
Sơ Tranh có chút muốn trả hàng.
Du thuyền cung cấp đồ ăn, có thể đến phòng ăn ăn, đương nhiên Sơ Tranh lấy thân phận có tiền lại là chủ nhân thật sự của du thuyền, dù cô muốn ăn ở phòng điều khiển thì cũng không ai dám nói gì.
Cho nên Sơ Tranh rất không khách khí chỉ huy người trên du thuyền đưa đồ ăn tới phòng cô.
"Hai người ở đây à!" Người đưa bữa ăn vào là một gương mặt khá quen, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ quan sát xung quanh: "Chỗ của hai người cũng quá tốt rồi đó."
Hắn ta bị phân đến chỗ nhân viên phục vụ.
Vừa vào đã bị chỉ huy làm đủ việc.
Bây giờ còn bị gọi tới đưa đồ ăn...
Không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn, gặp được cô gái nhìn có vẻ rất trâu bò lúc trước.
"Cậu làm gì đấy." Người đi vào cùng hắn ta giữ chặt hắn ta, cảnh cáo: "Đừng nói lung tung."
"Tôi biết họ..." Người kia nói với Sơ Tranh: "Cũng không biết rốt cuộc chỗ này muốn làm gì, nhưng tôi muốn kết minh với hai người được không?"
Tác phong Sơ Tranh bày ra trước đó, hiển nhiên đã để lại cho hắn ta ấn tượng không nhỏ.
Cho nên lúc này đương nhiên phải ôm đùi.
Đáng tiếc Sơ Tranh không có ý định như vậy.
Trong đầu cô có một loại trực giác, người... Không, linh hồn thể bị chia làm "Ác" thì sẽ không phải loại lương thiện gì.
Đương nhiên Sơ Tranh cũng không phải kẻ ngu có thể tùy tiện tin tưởng người khác.
Huống chi còn ở loại hoàn cảnh không biết gì hết này.
Nói không chừng nguy hiểm ẩn giấu ở nơi nào đó.
Cho nên Sơ Tranh rất không khách khí lạnh mặt, bảo người bên cạnh mang hắn ta ra ngoài.
"Này, cô không nhớ tôi sao?" Người kia bị người ta kéo ra ngoài, hoảng hốt la lên: "Chúng ta vào cùng nhau mà!!"
Yết Cổ nhìn đến trợn mắt há mồm.
Anh ta đột nhiên có một loại cảm giác như nhìn thấy lão đại của tổ chức...
Chính là phong phạm này!
Bá khí!
Quả quyết!
Sơ Tranh cho người đưa bữa ăn lên, nhưng mà không hề có ý định động vào, đổ hết toàn bộ xuống bể bơi, sau đó gọi người lên dọn dẹp.
Người bị gọi đến đều là gương mặt lạ, có lẽ đều là nhân viên phục vụ vốn có.
Nhìn những thứ trôi nổi trong bể bơi, vẻ mặt vô cùng nhất trí co quắp lại.
"Nhìn gì, bắt đầu đi." Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng trên cầu thang xoắn ốc: "Cho mấy người một tiếng, nếu không xong thì sẽ ném toàn bộ mấy người xuống biển cho cá ăn."
Đám người: "???"
Mấy người chịu đựng lửa giận bắt đầu làm việc, thừa dịp Sơ Tranh không ở đây, bắt đầu châu đầu ghé tai nói chuyện.
"Đợi đến tối cho cô ta đẹp mặt!"
"Rốt cuộc cô ta có biết mình đang ở đâu không, lại còn dám phách lối như vậy! Tức chết tôi rồi, có phải cô ta cố ý không!"
"Thôi đi, đừng thì thầm to nhỏ nữa, bây giờ cô ta là khách, hơn nữa còn là chủ nhân của chiếc du thuyền này, có chuyện gì đợi tối rồi nói."
Người nói chuyện là một cô gái tóc ngắn, nhìn có vẻ quyền nói chuyện không thấp, cô ta vừa mở miệng, những người khác dồn dập im lặng, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Yết Cổ trốn trong cầu thang xoắn ốc nghe lén xong, lập tức đi lên nói với Sơ Tranh.
"Tối?"
Yết Cổ: "Bọn họ nói như vậy."
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, tình huống thế nào thì đến tối là biết.
Sơ Tranh chờ đến tối, nhưng gió êm sóng lặng, không hề xảy ra chuyện gì cả.
Sơ Tranh lẻ loi trơ trọi ngồi đến khuya khoắt, kết quả vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Lừa gạt ma quỷ à?
"..."
Hình như bây giờ cô là ma thật.
-
Hôm sau.
Sơ Tranh ngủ đến khi thức dậy tự nhiên, xung quanh không khác gì trước khi ngủ.
Cho nên đám người... Thứ không biết có phải là người không kia, đang lừa gạt cô à?
Đã nói buổi tối làm cho ta đẹp mặt cơ mà?
Sơ Tranh tức giận đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài thì đụng phải Yết Cổ và hai đàn em du khách của anh ta.
"Chị, xảy ra chuyện rồi." Sắc mặt Yết Cổ hơi khó coi.
"Hả?"
Yết Cổ nói, trên lầu có người chết.
Chính là nhân viên phục vụ hôm qua muốn kết đồng minh với họ ấy.
Chết trong hành lang ở tầng thứ tám, máu chảy khắp cả hành làng, làm cho người ta nhìn thấy mà tê cả da đầu.
"Máu đâu ra?" Sơ Tranh không hiểu thấu: "Các anh đừng quên mình là gì."
Yết Cổ: "..." Ngài đang mắng người, tôi có chứng cứ!
Nơi này là nơi do Địa phủ mở ra, bản thân họ chính là linh thể.
Linh thể sao lại chảy máu chứ?!
"Nhưng thật sự có." Yết Cổ hơi chần chờ: "Tôi đã đi xem thử rồi."
Sơ Tranh không bám mãi vấn đề đó, hỏi Yết Cổ: "Đêm qua các anh có gặp phải thứ gì không?"
"... Không có."
"Đi."
"Đi... Đi đâu thế chị?"
Yết Cổ dẫn hai đàn em khác đuổi theo, hai người khác thì bị phân đến nơi khác, tạm thời không có cách nào tụ hợp với họ được.
Bởi vì xảy ra chuyện, toàn bộ du thuyền đều là tiếng ồn ào ầm ĩ.
Sơ Tranh đi đến tầng 8 nơi xảy ra chuyện xem qua trước.
Quả thật giống như Yết Cổ nói, toàn bộ hành lang đều là máu.
Còn có "thi thể" nằm dưới đất, trên người mặc quần áo của nhân viên phục vụ, máu thịt be bét, hoàn toàn không thấy rõ hình dáng.
Bọn họ phân biệt thân phận từ tấm thẻ nhân viên phục vụ đeo trước ngực.
Nhân viên bảo vệ của du thuyền phong kín toàn bộ hành lang, mọi người chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào.
"Thật đáng sợ mà."
"Báo cảnh sát chưa?"
"Bây giờ chúng ta sẽ lái về sao?"
"Ai phát rồ như thế chứ..."
Ở đây có du khách cũng có nhân viên phục vụ và nhân viên an ninh trên thuyền, cùng với đoàn người diễn xuất.
Sơ Tranh nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc vào đây cùng họ.
Sắc mặt những người này đều khó coi, về phần sợ hãi hay là vì nguyên nhân khác thì không biết được.
"Sao anh ta lại chết chứ..."
"Rốt cuộc làm sao mà qua ải được?"
"Này, cô có biết làm sao mới qua ải được không?" Bên cạnh Sơ Tranh chẳng biết có một thí luyện giả đứng từ lúc nào, có vẻ như thân phận là một du khách.
Sơ Tranh không để ý đến đối phương.
***
Khoe với mọi người bộ sách của Tranh gia, Phồn Tinh Giáng Lâm xuất bản bên Trung, sau gần 2 tháng chờ đợi thì nó cũng zìa với toii rồi (✯ᴗ✯)