Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Phương án lần trước đưa ra không được."
"Sao mà không được?"
"Không được là không được, các anh làm thành thế kia sao mà thực hiện được?"
"Các anh dựa vào cái gì mà cảm thấy không được? Tôi cảm thấy phương án của chúng tôi không có vấn đề gì cả?"
"Phương án thì phải phù hợp với thực tế chứ? Phương án ấy của các anh là chuyện nghìn lẻ một đêm! Tôi không đồng ý với phương án đó, nhất định phải làm lại!"
Trong văn phòng, trên bàn dài trong phòng họp, vẫn diễn ra màn chiến tranh đầy khói lửa không thể nhìn thấy như thường ngày.
Sơ Tranh ngồi ở phía trên, đau đầu nghe họ cãi nhau.
Sao Bạch Tẫn Ý vẫn chưa về nữa!!
Ong ong ong ——
Sơ Tranh nhìn tên người gọi một chút, cong tay gõ gõ lên bàn, ra hiệu họ tạm dừng.
Hai đội nhân mã trừng nhau một cái, ngừng chiến.
Sơ Tranh nhận điện thoại, giọng nói ôn hòa của Dạ Mị truyền từ đầu kia điện thoại tới.
"Chào buổi trưa."
"Ừ." Sơ Tranh nhìn thời gian một chút, đã giữa trưa rồi... Đám người này cãi nhau giỏi thật!
Dạ Mị lại hỏi hai câu râu ria.
"Có chuyện gì?" Sơ Tranh cảm thấy Dạ Mị rất kỳ quái.
"Ừm..." Dạ Mị ấp úng, giống như không tiện mở miệng.
"Có việc gì thì cứ nói." Đang bận lắm đấy!
"Khụ khụ..." Dạ Mị đè thấp giọng nói xuống mấy phần: "Ừm, có thể cho anh vay ít tiền được không."
Ánh mắt Sơ Tranh lóe sáng, thẻ người tốt đã học được bài vay tiền rồi?
Được được!!
Rất tuyệt!
"Muốn bao nhiêu?" Ta có tiền, cho mi hết cũng không thành vấn đề.
"Một trăm ngàn."
"Ồ." Chỉ có tẹo như thế, thẻ người tốt chơi ta à!
Không đợi Dạ Mị nói tiếp, Sơ Tranh trực tiếp cúp máy.
Cô mở app ngân hàng nào đó ra, chuyển tiền cho Dạ Mị... Nhất định phải ban thưởng thêm hai số 0 mới được!!
Mà lúc này bên phía Dạ Mị lại có chút xấu hổ, đám người không rõ ràng cho lắm nhìn hắn.
Thế là... Cúp rồi?
Cho nên đây là vay được, hay là không vay được?
Lúc này họ đang chơi trò chơi, Dạ Mị rút được nhiệm vụ, đó là gọi điện thoại cho một bạn nữ trong danh bạ để vay tiền.
Đúng vậy, có yêu cầu giới tính.
Nếu không thì Dạ Mị đã có thể vay anh Phi hoặc là Kim Lân Khai rồi.
Mà có yêu cầu về giới tính... Bạn nữ trong danh bạ của Dạ Mị đều là người có quan hệ hợp tác khi quay phim.
Kiểu mà sau khi quay xong sẽ hoàn toàn không liên lạc gì với nhau nữa ấy.
Cho nên hắn gần như không biết có bạn nữ nào có thể cho hắn vay tiền được.
Tiết mục phát sóng, lúc khán giả xem đến đây cũng ngơ cả ra.
[ Ha ha ha ha, này là bị từ chối sao? ]
[ Mặc dù thế này rất không tử tế, nhưng thật sự rất muốn cười kkk]
[ Ca ca quá thảm rồi. ]
[ Nhiệm vụ thất bại, ca ca phải bị trừng phạt nha!! Không biết vì sao tôi lại có chút kích động!! ]
Khâu trừng phạt của show này, nói là trừng phạt, còn không bằng nói là cho khán giả xem phúc lợi.
Cho nên dù nhiệm vụ thất bại, mọi người cũng rất hưng phấn.
[ Chỉ có tôi muốn biết vừa rồi ca ca gọi điện thoại cho ai sao? ]
[ Ca ca đẹp như vậy, vậy mà lại bị từ chối, chuyện này cũng thật không có thiên lý mà. ]
Ngay khi mọi người spam đến vui sướng, âm thanh bối cảnh đột nhiên có tiếng tin nhắn đến.
Tiếp đó trên màn hình là cảnh zoom cận điện thoại của Dạ Mị.
Trên màn hình điện thoại, trong tin nhắn rõ ràng là tin nhắn chuyển khoản.
[... ]
[... ]
[ Đây là tổ tiết mục tự ngụy trang để bớt xấu hổ đúng không? ]
[ Mọi người đếm xem có mấy số 0? Sao tôi lại cảm thấy như mình chưa học đếm ấy nhỉ? ]
[ Tôi cố ý ấn tạm dừng để đếm, bảy số!! ]
[ Bảy số 0!! ]
[ Vậy là 10 triệu á? ]
[ Thật hay giả? Không phải tổ tiết mục giở trò chứ? ]
Có lẽ là tổ tiết mục đoán được khán giả sẽ như vậy nghĩ, hậu kỳ đã thêm chữ cái, chứng minh sự trong sạch của họ.
[ Đây là bạn bè thần tiên gì vậy? Tôi cũng muốn có bạn như vậy, rảnh rảnh cái bắn cho tôi chục triệu xài chơi. ]
[ Tưởng là bị từ chối, không ngờ... ]
[ Bạn bè thần tiên tôi cũng muốn có +1]
[ Bạn bè thần tiên tôi cũng muốn có +2]
[ Bạn bè thần tiên tôi cũng muốn có +3]
Lúc ấy Dạ Mị cũng không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ chuyển cho mình mười triệu.
Hắn nghi ngờ là Sơ Tranh run tay ấn nhiều hơn hai số 0, cho nên sau khi quay xong đã gọi điện thoại tới hỏi cô.
Nhưng mà cô nói... Cho hắn tiền tiêu vặt.
"Mặc dù bây giờ chúng ta đang yêu nhau, nhưng hiệp ước vẫn hữu hiệu như cũ." Cô nói như vậy đấy.
Khiến cho Dạ Mị muốn trả về cũng không trả được.
-
# Bạn bè thần tiên tôi cũng muốn có # bị mọi người đẩy lên hot search.
Trong bình luận là một đống hâm mộ.
Nhưng rất nhanh lại có một số lời lẽ khác.
[ Tôi thấy không phải bạn đâu, có người bạn nào mà lại hào phóng như vậy, chỉ sợ đây là kim chủ của anh ta thì có. ]
[ Có kim chủ kiểu này, tôi cũng tình nguyện!! ]
[ Tôi cũng tình nguyện! ]
[ Cho nên có kim chủ nào coi trọng tui không? ]
[ Từ khi Dạ Mị xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tài nguyên của hắn rõ như ban ngày, có vai diễn nào mà không phải được tuyển chọn tỉ mỉ ra? Có loại tài nguyên cỡ ấy, nói sau lưng hắn không có kim chủ tôi không tin. ]
[ Hồi trước không phải Diệu Quang nói muốn nâng đỡ anh ấy à? Những tài nguyên này đều là Diệu Quang cho mà? Quả thật anh ấy có vốn liếng này mà. ]
[ Lời này mà thím cũng tin? Tôi có tin tức ngầm, nói kim chủ của Dạ Mị có địa vị rất khủng, mọi người đều không dám đắc tội. ]
Vấn đề liên quan tới "kim chủ" này, thật ra chỉ cần mọi người không moi được bằng chứng thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Người biết cũng sẽ không nói lung tung.
Bọn họ còn chưa muốn vứt bỏ bát cơm của mình đâu.
Cho nên chuyện này, mọi người trừ suy đoán, thảo luận ra thì cũng không có bất cứ kết quả gì.
-
Dạ Mị ở trong giới ba năm, đã là đỉnh lưu chân chính mà mọi người đều biết.
Về chuyện liên quan tới việc rốt cuộc sau lưng hắn có người hay không, vẫn luôn lưu truyền trên mạng.
Nhưng trong tầng cao của giới kinh doanh, chuyện này cũng không phải bí mật gì.
Sơ Tranh dẫn hắn tham dự không ít trường hợp.
Dạ Mị cảm thấy có lẽ chuyện này sắp không che giấu được nữa...
"Đang xem gì thế?"
Cơ thể mềm mại thơm ngát của cô gái từ phía sau dính sát tới, Dạ Mị nghiêng đầu, môi vừa vặn đụng vào người phía sau.
Dạ Mị chủ động trao cho cô một nụ hôn, sau đó mới trả lời: "Xem người trên mạng đào thân phận của em."
"Anh sợ?"
Dạ Mị lắc đầu: "Không."
Kim Lân Khai và anh Phi đều nhất trí cho rằng, chuyện này không tốt cho hắn... Tăng thêm Sơ Tranh luôn trực tiếp cho người xử lý chuyện này, dường như không muốn để người ta biết.
"Anh nghĩ thử xem, nếu như bị người ta biết, sự nghiệp của anh sẽ phải chịu đả kích rất lớn."
Dạ Mị cười ra tiếng: "Không phải Tiểu Sơ bao nuôi anh cả đời sao? Anh không có sự nghiệp thì còn có em mà."
Có lẽ là lâu quá rồi, nên Dạ Mị cũng không kiêng kị chuyện này như vậy nữa.
Dù sao kết quả đều là như vậy, hắn kiêng kị thì có ích gì, sao không thẳng thắn thừa nhận cơ chứ.
Sơ Tranh hơi trầm mặc: "Anh thích đóng phim không?"
Dạ Mị cười: "Thích."
"Anh thích là tốt rồi."
"Anh cũng thích Tiểu Sơ."
"Ừ."
Dạ Mị bị Sơ Tranh đè ngã xuống giường, tia sáng trước mắt trở nên mê ly, màn hình điện thoại dần dần tối xuống.
Dạ Mị giơ tay ngăn chặn ánh đèn hơi chói mắt, cũng ngăn chặn cảm xúc trong mắt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới rằng có một ngày mình sẽ đi được xa như vậy.
Là cô giúp mình thắp sáng những thành tựu nhìn như xa không thể chạm tới ấy.
Là cô cho mình một cuộc đời như mộng.
Cuộc đời như mộng ảo này, hắn hi vọng vĩnh viễn sẽ không phải tỉnh lại.