Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lực chú ý của Ấn Bạch đều đặt hết trên người Sơ Tranh, cho nên hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của "các bạn".
Thiếu niên nhỏ giọng hỏi: "Có làm phiền cô không?"
"Không đâu." Sơ Tranh thuần thục sờ đầu thiếu niên: "Chuyện của anh, đều không gọi là phiền phức." Mà gọi là siêu cấp phiền phức!
Ấn Bạch sao biết trong nội tâm Sơ Tranh nghĩ thế nào, nghe Sơ Tranh nói xong, mặt mày cong lên, giống như thở phào nhẹ nhõm vậy.
Khi đến nơi, Ấn Bạch bị Sơ Tranh nửa ôm đưa vào một gian phòng, mấy nam sinh kia không vào cùng.
"Họ không ăn cùng chúng ta sao?"
"Anh muốn họ phát hiện ra chuyện anh không thể ăn được đồ ăn à?" Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Họ ở ngay phòng bên cạnh, không cần lo lắng."
"..."
Mặc dù Ấn Bạch cảm thấy không lễ phép lắm, nhưng cũng biết Sơ Tranh nói rất có lý.
Hắn không thể ăn được cơm, nếu như ăn chung thì chắc chắn họ sẽ phát hiện ra...
Hắn không nghi ngờ Sơ Tranh, ngoan ngoãn ngồi trong phòng ăn, giữa lúc đó Sơ Tranh từng đi ra ngoài một lần, nhưng trở lại rất nhanh.
-
Phòng ăn kế bên.
Trên chiếc bàn rộng lớn chồng chất đủ loại đồ ăn, mỗi một món đều là trân phẩm mà bên ngoài rất khó tìm được.
Lúc này lại chồng chất trên bàn như không cần tiền vậy.
Mấy nam sinh sắc mặt trắng bệch ngồi đó, cũng không dám động một cái.
"Mấy vị bạn học, mời dùng." Vệ sĩ hung thần ác sát còn rất thân thiện: "Tiểu thư của chúng tôi có lòng mời các cậu ăn, ăn hết tất cả nha."
Âm cuối cùng giương lên, bị một người hung thần ác sát như vậy nói ra thì trông rất quỷ dị.
"... Không, không ăn thì sẽ thế nào?" Có nam sinh gian nan hỏi.
"Không thế nào cả." Vệ sĩ chặn ở ngay cửa: "Chỉ là phải phiền mấy vị bạn học tạm thời ở lại đây rồi."
"..."
A a a a, đây là xã hội đen!
Ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, bọn họ no bể bụng mất, nhưng không ăn thì không thể đi...
Không biết ngồi bao lâu, cuối cùng có một nam sinh hạ quyết tâm, bắt đầu động đũa ăn.
Cũng không thể ngồi khô ở đây mãi được mà?
Có một người động thủ, những người khác cũng chỉ đành bắt đầu ăn.
Sau khi ăn vào, có lẽ đời này bọn họ cũng không muốn nhìn thấy mấy món này lần nữa, đồ ăn giống như đè trong yết hầu.
-
"Chúng ta cứ đi vậy à?" Ấn Bạch ngồi trong phòng ăn một lát, Sơ Tranh bảo hắn rời đi, hắn hơi sầu muộn: "Tôi đi nói với họ một tiếng."
"Họ đã đi rồi." Sơ Tranh cầm áo khoác của hắn lên: "Đi thôi."
"Đi rồi?"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc gật đầu: "Ừ, làm sao, không tin tôi? Sợ tôi không chiêu đã tốt bạn anh à?"
"Không, không phải." Ấn Bạch lắc đầu, không phải hắn không tin cô.
Sơ Tranh vươn tay: "Vậy thì đi thôi?"
"... Ừ."
Ấn Bạch nắm tay Sơ Tranh, ngoan ngoãn đi theo xuống lầu ra ngoài.
Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy có một chiếc xe không đi theo, hắn hơi ngờ vực nhìn ra phía sau.
Sơ Tranh dùng một tay kéo người vào lòng hôn, thiếu niên lập tức quên mất những chuyện khác, sắc mặt đỏ bừng chỉ chỉ phía trước.
"Bọn họ không dám nhìn."
Huyết tộc phía trước rất thức thời kéo tấm che xuống.
Sắc mặt Ấn Bạch càng đỏ hơn, nhưng cũng không phản kháng, mặc cho Sơ Tranh giày vò.
Xe dừng lại bên ngoài khu chung cư của Ấn Bạch, Ấn Bạch xuống xe, gió mát phất qua gương mặt, xua tan đi chút khô nóng.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi.
Thiếu niên cúi đầu, thấy Sơ Tranh không xuống xe, hơi chần chờ nói: "Không phải cô nói muốn học tập sao?"
"Hả?" Sơ Tranh nhớ lại chuyện đào hố khi đi học.
Cũng không muốn đâu.
Cô chỉ muốn học tập 404 như thế nào thôi.
"Anh muốn tôi lên trên à?"
"... Cô không muốn thì thôi vậy." Ấn Bạch nói hơi nhanh, sau đó lập tức quay người đi vào bên trong.
Sơ Tranh suy nghĩ vài giây, vẫn cảm thấy thẻ người tốt quan trọng hơn, cho nên xuống xe đuổi kịp hắn: "Trong nhà có người không?"
Thiếu niên lắc đầu: "Không có."
"Ồ."
Sơ Tranh không rõ ý vị "ồ" một tiếng, rõ ràng như cô không có ý gì cả, nhưng Ấn Bạch lại đỏ mặt.
Ấn Bạch vẫn giấu chìa khóa dưới thảm.
"Chìa khoá đặt ở đây có an toàn không?"
Ấn Bạch vừa mở cửa vừa nói: "Không sao, trong nhà không có vật phẩm gì quý giá."
Sơ Tranh từ ôm lấy hắn phía sau: "Anh không phải sao?"
Ấn Bạch ngừng tay vặn chìa khóa, gập ghềnh nói: "Cái... Cái gì?"
"Anh là vật phẩm quý giá." Sơ Tranh hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng thở ra: "Của em."
Một hồi lâu sau Ấn Bạch cũng không có phản ứng, Sơ Tranh đành phải cầm tay hắn mở cửa, dẫn người vào bên trong.
Sơ Tranh vừa đóng cửa lại, thiếu niên đột nhiên quay người ôm lấy cô.
Sơ Tranh bị đụng vào cửa nghe rầm một tiếng.
Cô khẽ hít sâu, nhưng vẫn ôm lấy người trong lòng: "Sao thế?"
Ấn Bạch không lên tiếng, chỉ ôm cô thật chặt.
Sơ Tranh dứt khoát ôm người lên ghế sofa, gian phòng không bật đèn, xung quanh là một vùng tăm tối.
Sơ Tranh không dễ buông hắn xuống, dứt khoát trực tiếp ôm người ngồi trên đùi cô, bàn tay mơn trớn phần gáy hắn, rồi rơi xuống sống lưng: "Đang êm đẹp, sao thế?"
Hơi thở của Ấn Bạch nặng rồi nhẹ không có quy luật.
Một hồi lâu sau, thiếu niên mới lên tiếng: "Cha mẹ tôi rất tốt với tôi, nhưng mà... Tôi không cảm nhận được tầm quan trọng của mình."
Họ sẽ quan tâm đến hắn.
Nhưng họ vĩnh viễn không thật sự dành ra chút thời gian để ở cạnh hắn.
Công việc quan trọng hơn hắn.
Cho dù hắn bị bệnh đến mức nằm viện, nếu như họ nhận được điện thoại liên quan đến công việc, thì vẫn sẽ để hắn lại bệnh viện một mình.
Họ sẽ chỉ trích đối phương ở sau lưng, rằng không chăm sóc cho hắn thật tốt, không đi bệnh viện cùng hắn, chỉ trích đối phương bỏ lỡ cuộc họp phụ huynh.
Nhưng một khi đối mặt với hắn, hai người lại dùng vẻ mặt ôn hoà, giống như những cãi vã đó đều là ảo giác của hắn.
Sau đó lại lặp lại trình tự như trên.
"Họ có yêu tôi không?" Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, nhìn người trước mặt hỏi.
"..."
Vấn đề này Sơ Tranh không tiện trả lời lắm.
Dù sao cô cũng không hiểu rõ cha mẹ Ấn Bạch...
"Sau này có em rồi." Sơ Tranh thấp giọng nói: "Ở chỗ em, anh vĩnh viễn là quan trọng nhất."
Ấn Bạch cũng không thể nhìn rõ hình dáng của Sơ Tranh, nhưng hắn vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Một hồi lâu sau, thiếu niên đột nhiên nghiêng người sang phía Sơ Tranh, chủ động hôn cô.
Kỹ thuật của thiếu niên cực kỳ không lưu loát, giống như chỉ dựa theo bản năng mà làm ra hành vi vậy.
Ấn Bạch chủ động đến hơi quá mức, cuối cùng Sơ Tranh ấn lấy hắn, hắn mới dừng lại.
"Đi tắm đi." Sơ Tranh vỗ vỗ lưng hắn.
Thiếu niên xuống khỏi người Sơ Tranh, kéo vạt áo dúm dó, chạy vào phòng ngủ nhanh như chớp.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Ấn Bạch giơ hai tay bưng mặt, cảm giác xấu hổ lan tràn lên từ đầu ngón chân.
Sao hắn có thể làm ra chuyện to gan như vậy...
Ấn Bạch bụm mặt gần một phút, cuối cùng vỗ vỗ mặt, tìm quần áo ra, vào phòng tắm tắm rửa một phen.
Tắm sạch rồi đi ra ngoài, đèn của phòng khách đã mở ra, Ấn Bạch đứng ở cửa nhìn qua, người kia dựa vào ghế sofa, dùng gối dựa đệm trước người, tay đang cầm bút, hình như đang viết gì đó.
Ánh đèn vàng ấm áp rơi trên người cô, giống như khảm nạm ra cả một vầng sáng, cả người cô nhu hòa đi không ít.
Ấn Bạch nhấp môi dưới, đứng ở cửa phòng do dự, không biết mình nên đi qua hay là không nên... Đi qua rồi lại nói gì.