Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2302: Ngân nguyệt tế ca (1)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

[ Chấm điểm phó bản: S]

[ Thông tin phó bản: 9]

[ Tiến độ thu thập tư liệu 18%]

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】

【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 80%. 】

【 Thu hoạch được một mảnh vỡ thân phận, tính gộp lại là hai mảnh vỡ thân phận, có muốn xem không? 】

"Có!"

【 Đang giải mã mảnh vỡ thân phận... 】

【 Mảnh vỡ thân phận 7: Cân nặng 71Kg 】

【 Mảnh vỡ thân phận 8: Giỏi dương cầm 】

Sơ Tranh: "A."

Sớm biết là thế mà, con chó điên Vương bát đản này!

【...】 Tại sao lại mắng nó!! 【 Bắt đầu truyền tống... 】

-

Sơ Tranh còn chưa mở mắt ra, cảm giác đầu tiên chính là nóng, giống như đang ở trong lò nướng vậy, làn da cũng sắp nổ tung rồi.

Mà khi cô mở mắt ra, thì phát hiện mình ở trong biển lửa, bốn phương tám hướng không có bất kỳ đường lui gì.

Lúc này cô nằm rạp dưới đất, trên người mặc đồng phục, ngực vô cùng đau đớn, quần áo lại hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ hơi ẩm ướt.

Rời khỏi nơi này trước quan trọng hơn!

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Ấn Bạch, ngăn cản thẻ người tốt hắc hóa. 】

【 Thẻ người tốt ở phòng học thứ tư trên lầu của tiểu tỷ tỷ, mời tiểu tỷ tỷ mau chóng tiến về. 】

Sơ Tranh: "..."

Mẹ nó bây giờ ta tự cứu cũng không kịp, còn phải đi cứu thẻ người tốt?

Sao không thấy có người tới cứu ta!

Hắn sắp chết à?

【 Chết thì không, nhưng sẽ hủy dung nha. Nếu như tiểu tỷ tỷ không ngại, thì cũng không cần đi cứu đâu. 】 Dù sao cũng không phải ta sống cùng hắn!

"..."

Thẻ người tốt đẹp như thế, sao có thể hủy dung!

Sơ Tranh đứng dậy, nơi này chính là một gian phòng học, bàn ghế đều là chất gỗ, trên mặt đất còn có rất nhiều sách giấy tản mát, kiểu này có thể không cháy nhanh được sao?

Hơn nữa Sơ Tranh còn ngửi thấy một chút mùi xăng...

Đây là có người cố ý phóng hỏa?

Khói đặc cuồn cuộn, Sơ Tranh bịt miệng mũi lại, tìm đường ra ngoài.

-

Sơ Tranh xông ra khỏi phòng học, bên ngoài là bóng tối hoàn toàn tĩnh mịch, không có những kiến trúc khác, cũng không có ánh đèn.

Đây là nơi quái quỷ gì!

"Shh..."

Sơ Tranh đau dữ dội hơn, giống như có thứ gì đó chui vào trong da thịt.

Xung quanh không có người, Sơ Tranh trực tiếp kéo quần áo ra xem.

Làn da chỗ ngực giống như từng bị axit ăn mòn, máu thịt be bét.

Sơ Tranh: "..."

Thân thể này đã làm gì vậy!!

Sơ Tranh kéo quần áo lên, tìm được bậc thang lên lầu.

Hai bên hành lang đều là phòng học, nhìn qua cũng không chỉ bốn gian, cho nên thẻ người tốt ở bên trái hay là bên phải?

Lúc này Vương Giả hoàn toàn giả chết.

Sơ Tranh: "..."

Chó chết!

Sơ Tranh dựa vào trực giác chọn bên phải, nhưng đáng tiếc có đôi khi trực giác cũng không chuẩn, bên phải không có.

Vừa rồi tầng này vẫn chỉ có khói đặc, không có lửa, Sơ Tranh trở lại bậc thang, ngọn lửa vừa vặn đốt lên.

Sơ Tranh lập tức tìm sang bên trái.

Phòng học thứ tư...

Thứ tư...

Sơ Tranh đếm tới bốn, ở cửa ra vào mơ hồ trông thấy có người nằm nghiêng ở vị trí bục giảng của phòng học.

Sơ Tranh đến gần phòng học, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn tiến lên, muốn lật người kia lại xem một chút.

Cô vừa vươn tay, còn chưa đụng phải đối phương.

Người kia đột nhiên xoay người, bắn về phía cô một phát súng.

Vừa rồi Sơ Tranh đã có cảnh giác, trong nháy mắt khi đối phương nổ súng, cô lập tức lách mình tránh đi, nhưng mà thứ đối phương bắn cũng không phải là đạn.

Đồ chơi kia bay đến giữa không trung rồi trực tiếp nổ tung, bột phấn phân tán trong khói dày đặc.

Sơ Tranh không biết là gì, chỉ có thể cấp tốc lui lại, dùng ngân tuyến ngăn chặn những thứ đó.

Bột phấn dần dần tiêu tán trong không khí, Sơ Tranh nhìn lên trên bục giảng, người kia hồng hộc thở phì phò.

Một súng vừa rồi chỉ sợ đã là cực hạn của gã.

Lúc này không có sức nổ phát súng thứ hai nữa.

Sơ Tranh: "..."

Chậc!

Sơ Tranh nhấc chân đạp cái bên cạnh bàn tới, cái bàn nện trên người, nghe "phốc" một tiếng, cơ thể hơi run rẩy hai lần rồi không có động tĩnh gì nữa.

Sơ Tranh đá văng cái bàn ra, khom người muốn nhặt súng của đối phương, ngón tay vừa đụng phải thứ đó, thì bỗng vang lên một trận xì xì.

Sơ Tranh vội buông tay ra, đầu ngón tay đã bị đốt bị thương.

Sơ Tranh lại nhìn khẩu súng kia, cũng cảm thấy không thích hợp, đây là bạc? Hơn nữa tạo hình không giống bình thường lắm.

Sơ Tranh giơ tay che ngực.

Được rồi, tìm thẻ người tốt trước.

Trong phòng học cuồn cuộn khói đặc, căn bản không thấy rõ được.

"Rắc..."

Có âm thanh truyền đến từ phía sau cùng của phòng học, Sơ Tranh không thấy rõ đường, chỉ có thể lần mò đi ra phía sau.

Trong một đống bàn học rối bời, vất vả lắm Sơ Tranh mới mò được người.

Sơ Tranh vừa giữ chặt cổ tay đối phương, thì trên cổ tay bỗng nhiên đau đớn, thậm chí cô có thể cảm giác được hàm răng của đối phương đâm rách làn da, máu tươi chảy ra.

Sơ Tranh: "!" Mẹ!

Sơ Tranh hất người ra: "Anh cắn tôi làm gì?"

Trong khói dày đặc, sau tiếng ho khan rất nhỏ, giọng nói mong manh của chàng trai vang lên: "Cô muốn giết tôi sao?"

"Tôi cứu anh." Sơ Tranh tức giận: "Không được phép cắn tôi nữa!"

Mẹ nó ta cũng không biết mình là gì, mi đã dám cắn!

Sơ Tranh kéo người qua, bao phủ vào trong khu vực an toàn mà ngân tuyến vòng ra, chàng trai vừa rồi cắn cô cũng đã hao hết chút sức lực cuối cùng, lúc này gần như mềm nhũn dựa vào lòng Sơ Tranh.

-

Nguyên chủ là một Huyết tộc, chỉ là tính cách hơi phá phách, một ngày không phá là toàn thân không thoải mái, gây không ít phiền phức.

Cũng may thân phận của cô ấy tôn quý, có người thu thập cục diện rối rắm cho cô ấy.

Nguyên chủ vốn nên ỷ vào thế lực của gia tộc mình, làm trời làm đất mà sống.

Mọi chuyện chuyển biến khi trường học của nguyên chủ có một nữ sinh tên là Côi Lam chuyển trường tới.

Côi Lam cũng là Huyết tộc, còn là thánh mẫu điển hình, thấy ai cũng muốn cứu, cũng mặc kệ đối phương có thể cứu hay không.

Tất nhiên nguyên chủ không hợp với Côi Lam, nhưng Côi Lam trời sinh lương thiện, cuối cùng tất cả mọi sai lầm đều trở thành nồi của nguyên chủ.

Cuối cùng gần như là nguyên chủ bị Côi Lam hố chết.

Một chữ -- thảm!

Sơ Tranh mở mắt ra, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là ánh trăng sáng tỏ treo ở chân trời, tròn như mâm ngọc, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, toàn bộ thế giới đều trải lên một tầng sương bạc.

Trăng tròn...

"Cô... Cô không sao chứ?" Giọng nói rất nhỏ kéo suy nghĩ của Sơ Tranh về.

Sơ Tranh lần theo giọng nói ấy nhìn sang, thiếu niên ngồi ở bên cạnh, áo sơ mi trắng nhét trong quần, trên mặt mặc dù dính vết bẩn, nhưng vẫn không thể che hết mặt mày xinh đẹp của thiếu niên.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn mấy giây, chậm chạp nhớ ra sau khi mình cứu hắn ra khỏi đám cháy, mang hắn đi được một khoảng cách, thì thân thể thật sự không chịu được nữa...

"Sao anh không chạy?"

"... Không ra được." Thiếu niên nhỏ giọng nói.

"Ồ, anh muốn chạy à."

"..." Thiếu niên mím môi không nói, xấu hổ trừng Sơ Tranh một cái, cố ý hố hắn!

Sơ Tranh nằm không nhúc nhích, thân thể này của cô thật sự không còn sức lực gì.

Chuyện lần này, cũng phải nói từ Côi Lam.

Không biết Côi Lam chọc phải mấy con người sói ở đâu, người sói và Huyết tộc có thù truyền kiếp, gặp mặt không đánh nhau sống chết, thì cũng ngại mà nói mình có thù truyền kiếp.

Người sói biết được Côi Lam là Huyết tộc, tất nhiên theo sát không buông.

Nhưng không biết vì sao, người sói lại liên tiếp chết mất mấy con.

Cái nồi này không hiểu thấu chụp lên đầu nguyên chủ, còn có người sói nói tận mắt nhìn thấy cô ấy giết người, muốn giết cô ấy để báo thù.