Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2256: Y kinh thiên hạ (41)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nam nhân bị ác linh túm lên bờ, mất đi thân thể tạm thời, lúc này nam nhân là bộ dạng của chính gã.

Cũng không bình thường như thân thể gã dùng, mà coi như tuấn lãng.

Tứ chi nam nhân chạm đất, lòng vẫn còn sợ hãi lui về phía sau, cách sông Vong Xuyên rất xa, làm gì còn phong phạm đại lão gì đó nữa.

"Bây giờ nói đi, thẻ... thứ trong thân thể Kinh Phá phải giải thế nào?"

Mặc dù là trạng thái linh thể, nhưng nam nhân vẫn há to miệng mà thở, giống như không thể thở nổi.

Nghe thấy câu hỏi của Sơ Tranh, gã hơi tỉnh táo lại, mạnh miệng nói: "... Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết à?"

Đây là con át chủ bài của gã, sao gã lại nói ra được.

Sơ Tranh không thèm nói thêm một lời vô ích, chỉ huy ác linh: "Ném xuống."

Ác linh phi thường vui lòng thi hành mệnh lệnh, túm lấy tay chân nam nhân ném vèo gã vào trong sông Vong Xuyên.

Nam nhân: "..."

Nam nhân bị ác linh đè trong sông Vong Xuyên, loại đau đớn như xé rách linh hồn ấy lại truyền đến lần nữa.

Gã liều mạng muốn bơi lên, nhưng xung quanh nặng nề, không cách nào bơi lên trên mặt nước được.

Không biết qua bao lâu, cảm giác tứ chi nặng nề lui đi, nam nhân chợt ló ra khỏi mặt nước.

Soạt!

Phù phù!

"Bây giờ muốn nói chưa?" Sơ Tranh đứng ở bên bờ, từ trên cao nhìn xuống gã.

Nam nhân chật vật nhìn lên trên bờ, cắn răng: "Không muốn!"

Sơ Tranh bảo ác linh trông coi gã, đến khi gã muốn nói rồi mới vớt gã lên.

Lũ ác linh reo hò một tiếng, lần nữa ấn nam nhân vào trong nước.

Ùng ục ——

Ùng ục ục ——

-

Sau khi giày vò một ngày một đêm, cuối cùng nam nhân cũng nhả ra, khi được đưa tới trước mặt Sơ Tranh, gần như sắp trở thành một bãi bùn nhão.

"Nói."

Nam nhân suy yếu hỏi: "Ngươi sẽ thả ta ra chứ?"

Vất vả lắm gã mới ra được, còn chưa hoàn thành đại nghiệp, sao có thể thua ở đây được.

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"..."

Gã cảm thấy không được.

Vậy gã không muốn nói nữa.

Nhưng bây giờ không phải là lúc mà gã có thể bàn điều kiện.

Nam nhân chỉ có thể khai ra chuyện liên quan tới Kinh Phá.

Gã chết rồi, Kinh Phá sẽ không chết ngay, nhưng những thứ kia cũng sẽ không biến mất.

Không chỉ như thế, sẽ còn tăng nhanh thời gian phát tác, không được bao lâu thì sẽ mất mạng.

"Ngươi biết giải?"

"Không biết." Nam nhân thở một hơi: "Ta vốn chỉ muốn khống chế hắn, chờ ta vào được trong thân thể hắn, những lực lượng đó tự nhiên sẽ làm việc cho ta, tại sao ta phải biết cách giải."

Sơ Tranh: "..."

Câu này cũng làm người ta rất không vui.

Ngấp nghé thân thể ai thì không ngấp, hết lần này tới lần khác lại ngấp nghé thẻ người tốt.

Đó là người mà ngươi có thể ngấp nghé chắc?

Chó chết!

Sơ Tranh bực bội đi tới đi lui, một giây sau ngồi xổm xuống, hỏi gã đan dược mà Kinh Phá làm ra được có thể giải không.

Hiển nhiên nam nhân không biết Kinh Phá đã làm ra được giải dược.

"Ta... Không biết."

"Chính ngươi làm ra mà ngươi còn không biết? Trong đầu ngươi là bã đậu à?" Sơ Tranh tức giận đến mức đạp người.

Đối tượng bị đạp: "..."

Gã chưa từng nghĩ tới chuyện đi giải thứ đồ chơi đó, sao mà biết được chứ!!

Sơ Tranh giơ tay, giọng điệu âm trầm: "Ném xuống."

"!!!"

Gã cũng đã nói rồi, vì sao còn ném gã xuống nữa?

-

Sơ Tranh trở lại chỗ tế đàn, Kinh Phá ngồi ở biên giới tế đàn, đang nhìn đan dược mà hắn luyện chế ra được.

Liếc mắt qua thoáng nhìn thấy bóng dáng của Sơ Tranh, hắn thả đan dược vào lại trong bình, nhét vào cái rương bên cạnh.

Thiếu niên ngoan ngoãn hỏi: "Hắn nói chưa?"

"Rồi." Nhưng không có tác dụng gì.

Biết được nam nhân nói rồi, Kinh Phá cũng không bất ngờ lắm: "Bây giờ chỉ có một cách này, nàng để ta thử xem sao đi."

"..."

Sơ Tranh thở ra một hơi, gật đầu.

... Cùng lắm thì kéo ngược lại, có nghiêm trọng hơn nữa thì đổi vị diện khác thôi.

Kinh Phá lựa chọn bắt đầu vào buổi tối, Sơ Tranh không phản đối. Đến tối cô xua tất cả ác linh ra xung quanh trông coi, lại bày một tầng phòng ngự bằng ngân tuyến.

"Ta trông chừng chàng, đừng sợ."

Ngữ khí của Kinh Phá rất kiên định: "Ừ, ta không sợ."

Sơ Tranh hôn hắn một cái, lui ra một chút, nhường vị trí ra.

Kinh Phá cầm bình chứa đan dược, cúi đầu nhìn một hồi lâu, hắn bỗng nhiên chạy về phía Sơ Tranh, ôm lấy người, chủ động nghênh đón môi Sơ Tranh.

Trằn trọc triền miên một hồi lâu, thiếu niên buông Sơ Tranh ra, trở lại chỗ cũ, đổ đan dược trong bình ra, một ngụm nuốt hết.

Đan dược đi vào người còn cần thời gian phát huy tác dụng, lúc ban đầu Kinh Phá cũng không cảm thấy có gì.

Nhưng rất nhanh hắn đã cảm giác được tứ chi nóng lên.

Lúc ban đầu còn có thể nhẫn nhịn, đến sau đó giống như có người đang lấy lửa đốt hắn vậy.

Nhiệt lượng phát ra từ sâu trong thân thể, như có thể hòa tan hắn.

Nóng quá...

Càng ngày càng nóng, cảnh sắc trước mắt hắn cũng càng thêm mơ hồ, bóng chồng lên nhau không ngừng, đến đằng sau thì không nhìn thấy gì nữa cả.

Nóng...

Nóng quá...

Lúc này Kinh Phá chỉ có một ý niệm như vậy.

Không biết qua bao lâu, cỗ ma khí trong thân thể bắt đầu di động, giống như lúc trước phát tác vậy.

Thân thể không chỉ nóng, mà còn bắt đầu đau đớn.

Kinh mạch, máu thịt, xương cốt đều giống như bị người ta dùng dao rạch lên.

Những nơi cảm giác nóng rực đi qua càng đau đớn hơn, đến đằng sau Kinh Phá đã mất đi ý thức.

Hắn không biết mình ở đâu, ý thức trôi trôi nổi nổi, nhẹ bẫng đi.

Chết rồi sao?

Chết là cảm giác thế này sao?

Nhưng hắn không muốn chết...

Không muốn chết...

Hắn không muốn chết!!

-

Sơ Tranh trông coi Kinh Phá đến sáng.

Lúc này hắn an tĩnh nằm đó, hai mắt nhắm chặt, giống như chỉ ngủ thiếp đi, không có bất cứ động tĩnh gì.

Trừ lúc ban đầu biểu hiện hơi đau đớn, thì sau đó luôn là thế này.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống tế đài, bao phủ bóng dáng của hai người, chiếu ra một cái bóng nghiêng nghiêng dưới mặt đất, cái bóng di động theo ánh nắng.

Đến khi màn đêm buông xuống, thiếu niên vẫn không hề tỉnh lại.

Sau đó trạng thái sinh mệnh của Kinh Phá không có vấn đề gì, chỉ là hôn mê.

Sơ Tranh đợi hai ngày, đặt Kinh Phá vào lại trong quan tài, kéo theo hắn rời khỏi nơi này.

-

Tuyệt Y lâu.

Y giả nhân tâm, trên tấm bia đá dựng đứng bên ngoài Tuyệt Y lâu có khắc bốn chữ lớn như thế.

Bây giờ Cửu Châu Đại Lục gặp nạn, phần lớn đệ tử của Tuyệt Y lâu đều đã rời đi, đi đến tiền tuyến chi viện.

Tu vi của đệ tử Tuyệt Y lâu không tính là cao, dù sao bọn họ là thầy thuốc, có thể miễn cưỡng tự vệ là được rồi.

Cho nên khi có người đánh vào, đám người này căn bản không có cách nào ngăn cản.

"Lâu chủ lâu chủ!! Có người xông vào!" Đệ tử mặt mũi tràn đầy hoảng sợ chạy đến chỗ ở của lâu chủ báo tin: "Đả thương rất nhiều sư huynh đệ của chúng ta!"

"Ai?" Lâu chủ không để ý đến chuyện luyện chế đan dược nữa.

"... Hình như là Trầm Âm kia." Đệ tử báo tin chưa từng gặp vị ấy, nhưng chiếc quan tài đó thì được đồn đại rất rộng rãi, người bình thường có ai lại kéo theo một chiếc quan tài?

"Trầm Âm?" Trong lòng lâu chủ tràn đầy ngờ vực.

Tuyệt Y lâu có đắc tội với Trầm Âm sao? Sao Trầm Âm lại đột nhiên đánh tới cửa làm gì?

"Chắc hẳn là nàng."

"Nàng tới làm gì?"

"Không... Không biết." Đệ tử báo tin khóc không ra nước mắt.

Đây chính là ma đầu trên Cửu Châu Đại Lục, ai biết nàng nổi điên làm gì.

Lâu chủ cũng không dám trì hoãn: "Đi xem sao... Khụ khụ khụ!"

"Lâu chủ, người không sao chứ?"

Lâu chủ uống hai viên thuốc: "Không sao, đi thôi."