Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2227: Y kinh thiên hạ (12)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cây gỗ nhọn hung hăng đâm vào người Yến Hồng Nghê, máu tươi tràn ra.

Yến Hồng Nghê căn bản không nghĩ tới Sơ Tranh lại đột nhiên làm như thế, đáy mắt có không thể tin và sợ hãi.

Sơ Tranh buông tay ra, quay đầu nhìn về phía đám người giơ vũ khí xông đến, miệng hô hào giết ma đầu.

Ánh mắt bình tĩnh như một đầm nước đọng, không hề có chút gợn sóng.

Cô không né tránh, trơ mắt nhìn vũ khí vung tới, vạch phá không khí, mang theo từng trận âm thanh đầy sát khí.

Trong những âm thanh này, trước mắt Sơ Tranh tối đen lại.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược lại đầu tiên ở vị diện này... 】

【 Đang load... 】

-

"... Nàng đột nhiên tập kích ta, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra."

Khi trước mắt Sơ Tranh lại xuất hiện ánh sáng, Yến Hồng Nghê vừa vặn nói xong câu đó.

Sơ Tranh nhìn cây gỗ vừa rồi cô dùng một chút.

Trong lòng bàn tay ngứa ngáy, muốn chơi một lần nữa.

Ai...

Được rồi, cũng coi như xả giận rồi, ta nhịn một chút!

Một ngày nào đó, cô sẽ lấy thân thể nguyên chủ về!

"Cô nương đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ hàng phục ma... A!"

Người kia còn chưa nói hết lời, thì người đã ngã nhào xuống đất.

Mặt chạm đất, lỗ mũi trào ra hai dòng ấm nóng, trong nháy mắt trét cho đầy mặt.

Đám người giật mình, theo bản năng ngắm nhìn xung quanh.

Kẻ nào hạ ám chiêu?

Xung quanh yên tĩnh, làm gì có ai.

"Ma đầu, có phải là ngươi làm không!" Không tìm thấy hung thủ, đám người này lại chụp nồi cho Sơ Tranh.

... Mặc dù chụp đúng rồi.

"Không phải. Ta cũng không động, các ngươi vẫn nên nói chút đạo lý đi?"

"Nói đạo lý với ngươi làm gì!" Không biết là ai đáp một câu theo bản năng.

"Ồ." Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên: "Ý tứ chính là chỉ cần không phải người bên phe các ngươi, thì các ngươi đều không cần phân rõ phải trái?"

"..."

Lời này rõ ràng không đúng, người bên kia không ai nói tiếp.

"Nói lời vô dụng với ả làm gì, giết ả, vì dân trừ hại!"

"Lên!"

Sơ Tranh: "..."

Quá đáng nha!

Nói không lại là động thủ?!

Có chút phong độ của nam sĩ nào không!

Sơ Tranh cấp tốc lui về phía sau, rút về khoảng cách an toàn và hữu hiệu của quan tài, vươn tay hô ngừng: "Chờ một chút!"

Không biết là khí thế của Sơ Tranh quá cường thế, hay là đám người này thiểu năng, tóm lại bọn họ thật sự ngừng lại.

Sơ Tranh chuyển ngón tay, chỉ về phía Yến Hồng Nghê: "Vừa rồi không biết nàng ta dẫn một con Kim Thiền từ đâu tới, nói không chừng trong tay nàng ta có đồ tốt."

Đồ tốt...

Đồ gì tốt?

Trên Cửu Châu Đại Lục, chuyện như giết người cướp bảo là quá phổ biến.

Ngươi thua, ngươi chết, chỉ có thể trách mình học nghệ không tinh.

Sao Yến Hồng Nghê có thể nghĩ đến Sơ Tranh lại có thao tác lẳng lơ này được, theo bản năng giấu tay ra sau lưng.

Động tác này của ả làm cho một số người chú ý.

Yến Hồng Nghê kịp phản ứng thì đã muộn, cũng may ả vốn đang bị thương, cảm xúc trên mặt không phân rõ được quá nhiều chột dạ.

"Ta... Ta không có, nàng nói bậy." Yến Hồng Nghê phản bác một câu.

"Đúng đấy, đừng nghe ả nói hươu nói vượn, ả đang muốn châm ngòi ly gián đấy!" Người nói chuyện cảm thấy mình đã nhìn thấu âm mưu của Sơ Tranh, vung tay hô lên: "Mọi người cùng nhau xông lên!"

Hiển nhiên đám người càng tin tưởng Yến Hồng Nghê hơn.

Sơ Tranh vung tay lên, thân thể Yến Hồng Nghê lảo đảo một cái, lần nữa ngã xuống đất, tay chống xuống mặt đất.

Một chiếc hộp nhỏ màu vàng óng rơi khỏi tay ả, trong chốc lát ánh sáng tỏa ra.

Cũng không phải là hộp bị mở ra mà phát sáng, chính là trên cái hộp kia phát ra ánh sáng.

Yến Hồng Nghê không để ý tới vết thương trên người, lập tức lấy cái hộp kia về, ả nắm chặt hộp, ánh sáng lập tức biến mất.

Sơ Tranh híp mắt lại.

Khó trách Yến Hồng Nghê luôn nắm chặt thứ kia trong tay không để ở nơi khác, hóa ra thứ đồ chơi này biết phát sáng...

"Đó là thứ gì?"

"Đây là trấn Kim Thiền, các ngươi chưa từng nghe về lời đồn đó sao?"

"Lời đồn gì?"

"Nghe đồn đã từng có một vị tu sĩ rất lợi hại, trấn áp một con Kim Thiền ở đây, cho nên nơi này lấy tên là trấn Kim Thiền. Mà thứ dùng để trấn áp con Kim Thiền kia, chính là kim đan do nội đan của vị tu sĩ kia và linh hạch của Kim Thiền luyện hóa mà thành."

Nghe đồn có được viên kim đan đó là có thể làm cho tu vi tăng mạnh.

Tu vi là của mình, ai mà không muốn?

Có người vẫn không tin lắm: "... Đây không phải là tin đồn sao?"

"..."

Cực diện như bây giờ mà giống tin đồn sao?

Bầu không khí không khỏi quỷ dị.

Trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, ánh mắt nhìn Yến Hồng Nghê cũng trở nên không thân thiện.

Yến Hồng Nghê bị thương, căn bản không có sức lực mà phản kháng, lúc này chỉ có thể chống đất lui về phía sau.

Nữ nhân kia...

Yến Hồng Nghê nhìn sang phía Sơ Tranh, người sau khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn.

Vừa rồi cô đã muốn cướp đồ trong tay mình.

Nhưng vì có Kim Thiền quấy rối, nên cô không cướp được.

Sau đó thì đám người này đến...

Làm sao bây giờ?

-

Sau đó không biết là ai rống lên một tiếng trước, rồi ai động thủ trước.

Người đầu tiên động thủ, tất nhiên sẽ có người thứ hai đi theo, sau đó thì không ai muốn để bảo vật rơi vào tay người khác.

Trên người Yến Hồng Nghê còn có không ít đạo cụ, dựa vào những đạo cụ đó, còn có thể liều một trận.

Sơ Tranh lui đến bên cạnh quan tài.

Nhóc con vẫn luôn ngồi ở bên trong, chỉ lộ ra một cái đầu, có thể là vì phế tích cản trở, nên không ai chú ý tới hắn.

Sơ Tranh vừa đi qua, nhóc con lập tức nhỏ giọng nói chuyện: "Viên kim đan kia..."

"Muốn?"

"A..." Kinh Phá hơi há miệng ra.

"Ta đi cướp về cho." Sơ Tranh lập tức hạ quyết định.

"Không..."

Kinh Phá còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh lại vọt ra ngoài.

"Ma đầu ngươi làm gì!"

"Ma đầu muốn sờ đầu của ngươi." Sơ Tranh mặt lạnh đáp một câu, cũng thuận tay nhấn đối phương vào trong phế tích..

"???"

Sơ Tranh đi vào, tràng diện càng hỗn loạn hơn.

Có một số kẻ chính nghĩa đã thay đổi vị trí mục tiêu, hợp lực đánh giết Sơ Tranh.

Mà một số chỉ nghĩ cho mình, vẫn vây công Yến Hồng Nghê như cũ.

Đạo cụ trên người Yến Hồng Nghê đã hao gần hết, một nam nhân trong đó đánh vỡ phòng ngự sau cùng, vẻ mặt mừng như điên, cong tay thành trảo.

Một cánh tay trắng thuần tay chen từ bên cạnh vào, ngăn cản cổ tay người kia, nhấc chân chính là một cước, đạp bay người.

Sơ Tranh quay đầu nhìn Yến Hồng Nghê.

Sắc mặt Yến Hồng Nghê trắng bệch, gắt ga bảo vệ đồ trong tay.

"Đưa cho ta."

Yến Hồng Nghê cắn răng, trong mắt trải rộng tơ máu: "Mơ tưởng!"

Sơ Tranh cũng lười nói nhảm, trực tiếp động thủ cướp.

"Dừng tay!"

Một tiếng quát lớn từ phía chân trời truyền đến, Sơ Tranh vừa vặn cướp được hộp từ tay Yến Hồng Nghê.

Yến Hồng Nghê không để ý đến vết thương, nhào về phía Sơ Tranh, muốn cướp lại hộp.

Sơ Tranh nghiêng người sang, Yến Hồng Nghê nhào hụt.

Cả người cắm xuống phía trước.

Yến Hồng Nghê không có cách nào ngừng động tác lại, mắt thấy sắp ngã xuống đất, một bóng người màu đen cực nhanh lướt đến, ôm eo Yến Hồng Nghê, ổn định thân thể ả lại.

Sơ Tranh cầm hộp, lui đến khoảng cách an toàn.

Ánh mắt rất làm càn dò xét nam tử đột nhiên xuất hiện.

Đây chính là Mạnh Vị Hàn... Sư phụ tiện nghi trên danh nghĩa của nguyên chủ.

"Nghê nhi, không sao chứ?" Mạnh Vị Hàn lo lắng nhìn người trong lòng, cũng không chú ý đến Sơ Tranh.

Có lẽ đối với Mạnh Vị Hàn mà nói, những người còn lại chẳng qua cũng chỉ là sâu kiến.

Chỉ có Yến Hồng Nghê là đối tượng mà hắn ta quan tâm.