Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Các cậu có tiết không?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi một câu.
"???"
Sơ Tranh hỏi quá nghiêm túc, giống như đó là chuyện gì quan trọng lắm, mấy nữ sinh không rõ ràng cho lắm, không ai trả lời cả.
Sơ Tranh đút tay vào trong túi, cũng không có ý định gây chuyện với bọn họ, giọng nói sâu kín truyền đến: "Nếu như các cậu không có tiết học, vậy thì đánh nhau luận bàn rất thích hợp với các cậu."
Sơ Tranh ném ra câu nói này rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Mấy nữ sinh hai mặt nhìn nhau.
"Cô ta... Có ý gì vậy?"
"Không biết..."
Không đầu không đuôi, ai mà hiểu được.
"Vừa rồi tại sao các cậu không nói chuyện?"
"Sao cậu không nói?"
"..."
-
Sơ Tranh có kinh nghiệm vụ "bữa tối" lần trước, cho nên lần thứ hai đối mặt với phản phệ cô đã thong dong hơn nhiều, cũng không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Lúc tan học, Sơ Tranh nhìn thấy mấy nữ sinh kia bị một giáo viên dẫn đi về hướng văn phòng.
Sơ • người tốt • Tranh sờ khăn quàng đỏ không tồn tại, thâm tàng bất lộ đi về phía cổng trường.
Cô vừa mới đi tới cổng trường học, thì bỗng nghe thấy giọng nói của Phí Tẫn Tuyết từ phía sau truyền đến: "Mạc Sơ Tranh, ngồi xe của tôi, tôi có lời muốn nói với cô."
Sơ Tranh quay đầu nhìn, sắc mặt Phí Tẫn Tuyết không tốt lắm, cũng đã gầy đi trông thấy.
Bên cạnh cũng không có bạn học, chỉ có một mình cô ta, thần sắc trên mặt đã thu liễm đi không tệ, không nhìn ra cảm xúc gì đặc biệt.
Sơ Tranh ngờ vực: "Cô muốn đánh tôi à?" Đang êm đẹp tự nhiên mời ta nói chuyện, chắc chắn không có ý tốt, ta mới không đi.
Phí Tẫn Tuyết: "..." Sao cô biết được!
Mấy ngày nay cô ta không được sống tốt, mặc dù Phí Giáng không làm gì cô ta, nhưng ngày nào cô ta cũng mơ thấy ác mộng.
Mà hết thảy những chuyện này đều do cô ban tặng.
Phí Tẫn Tuyết thu liễm tâm tình, nói: "Cô nói bậy bạ gì đó, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô."
"Sân bãi lớn như vậy còn chưa đủ cho cô phát huy à?"
Khóe miệng Phí Tẫn Tuyết hơi co giật, nghẹn ra mấy chữ: "Ở đây nhiều người."
"Nếu đã không làm việc gì không thể lộ ra ngoài, thì sợ cái gì." Ta còn không sợ! Tới đi, nói đi! Bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi!
"..."
Hiển nhiên Phí Tẫn Tuyết cũng không muốn biểu diễn ở chỗ này, ánh mắt cổ quái nhìn Sơ Tranh, tựa như muốn nhìn ra gì đó từ trên người cô.
"Không thích nói thì thôi." Sơ Tranh chờ một lát, không kiên nhẫn được nữa, xoay người rời đi.
"Cô đứng lại!" Phí Tẫn Tuyết theo bản năng đuổi theo: "Mạc Sơ Tranh, tôi bảo cô đứng lại!"
Giọng của Phí Tẫn Tuyết hơi lớn, gây nên một số người chú ý, ánh mắt dồn dập chuyển về phía Sơ Tranh.
Mắt thấy Phí Tẫn Tuyết sắp đuổi kịp Sơ Tranh rồi, thì bỗng nhiên có một chiếc xe chen ngang vào, Phí Tẫn Tuyết xém chút bị xe đụng trúng, nhịp tim đập như sấm lui lại mấy bước.
Sơ Tranh và Phí Tẫn Tuyết bị xe ngăn cách.
Phí Tẫn Tuyết vừa định phát tác, liền thấy cánh cửa ở ghế lái phụ bị người ta đẩy ra, người đi xuống là một người mà cô ta quen thuộc —— Đại quản gia của Phí gia.
Lời Phí Tẫn Tuyết muốn nói đã đến khóe miệng, lại bị ép nuốt về, vừa sợ lại vừa cổ quái nhìn bên kia.
Đại quản gia ăn mặc vô cùng lịch thiệp, khí thế cường đại, trong nháy mắt khi xuống xe đã hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Đại quản gia đi đến trước mặt Sơ Tranh, làm một lễ nghi của quý tộc: "Sơ Tranh tiểu thư, tiên sinh cho mời."
Sơ Tranh nhìn về phương hướng xe.
Xe có màu trắng bạc, nhãn hiệu đỉnh cấp xa xỉ toàn cầu, nhìn có vẻ là bản giới hạn, biển số xe cũng chơi mấy số 8 vô cùng phách lối.
Cửa sổ xe đều đóng kín, không nhìn thấy bên trong có người hay không.
"Hắn tìm tôi làm gì?"
"Sơ Tranh tiểu thư đi thì biết." Đại quản gia mỉm cười, hơi nghiêng người: "Sơ Tranh tiểu thư, mời."
Sơ Tranh không muốn đi lắm, luôn cảm thấy thẻ người tốt này muốn bày trò gì đó.
Nhưng nghĩ đến thẻ người tốt của mình, lật trời cô cũng có thể nhấn xuống, cuối cùng gật đầu, đi về phía xe.
Đại quản gia mở cửa xe ở chỗ ngồi phía sau ra cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn thấy người ngồi bên trong, cô khom người đi lên, người đàn ông vẫn mặc trang phục đời Đường màu đen như cũ, nhưng phía trên thêu hoa văn hình mây, mơ hồ có hình thêu Phượng Hoàng giương cánh ẩn ở một bên khác, bị thân thể hắn đè lại.
Người đàn ông ngồi rất tùy ý, tay cầm một phần văn kiện, đang cúi đầu nhìn, chỉ chừa cho Sơ Tranh một sườn mặt.
Cho dù chỉ là sườn mặt, thì cũng là thịnh thế mỹ nhan.
Sơ Tranh không e dè nhìn hắn chằm chằm, người đàn ông khép văn kiện lại, tùy ý để ở một bên, liếc mắt đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh: "Đẹp không?"
Giọng nói của người đàn ông nghe như tiếng trời, loại mà nghe là có thể khiến lỗ tai người ta mang thai ấy.
Sơ Tranh cũng không ngại khen khen thẻ người tốt của mình: "Đẹp."
"Thích không?"
"..."
Sơ Tranh không đáp, đề phòng nhìn chằm chằm thẻ người tốt.
Thẻ người tốt chủ động như thế, có quỷ!
Nhưng Phí Giáng vẫn chưa xong, hắn hơi nghiêng người sang, giống như cười mà không phải cười: "Muốn có không?"
"..."
Phí Giáng cách cô rất gần, gần đến mức Sơ Tranh có thể thấy rõ lông mi hắn, từng chiếc rõ ràng, dài mà cong, tạo ra một cái bóng nho nhỏ trên da thịt trắng nõn.
Khóe môi hơi câu lên, màu môi hết sức xinh đẹp, hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như đang mời người ta nếm thử.
Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại mấy giây, lại chậm rãi dời đi.
Ánh mắt cô chuyển hướng về phía trước, dựa vào thành ghế, bình tĩnh hỏi: "Anh có thể để tôi có được?"
"Không thử xem thì sao mà biết được đúng không?"
"Thử thế nào?" Ở đây làm chuyện không thể miêu tả với anh à?
Người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Chuyện này cô phải suy nghĩ nha." Sau đó hắn ngồi xuống lại, ngón tay khoác lên trên cửa xe, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài, xuống xe.
Cách cửa sổ xe, Sơ Tranh cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai phát ra bên ngoài khi hắn xuống xe.
Sơ Tranh xuyên qua cửa sổ xe, nhìn người đàn ông đi về phía Phí Tẫn Tuyết sắc mặt không tốt lắm, cúi đầu nói gì đó với cô ta, Phí Tẫn Tuyết lui về phía sau mấy bước, nhìn có vẻ bị dọa cho phát sợ.
Nhưng người đàn ông dù bận vẫn ung dung lấy ra một cây kẹo que, đưa cho Phí Tẫn Tuyết, dáng vẻ như một "anh trai tốt".
Phí Tẫn Tuyết run rẩy nhận lấy, hốc mắt cũng đã đỏ lên.
Sơ Tranh cũng có chút không đành lòng nhìn... Muốn đi qua bổ hai đao.
Phí Giáng rất nhanh trở lại trên xe, cong ngón tay gõ gõ phía trước: "Đi thôi."
Xe khởi động, cảnh sắc xung quanh rút lui, Phí Tẫn Tuyết dần dần trở thành một chấm đen nhỏ.
Trước mặt Sơ Tranh đột nhiên có thêm một cây kẹo que, giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười: "Em gái Tẫn Tuyết có, em gái Sơ Tranh cũng phải có, đúng không nào?"
Sơ Tranh nhìn kẹo một chút, cũng không giống kẹo của Phí Tẫn Tuyết.
Mặc kệ là giấy gói, hay là chiều dài và hình dạng kẹo que, đều có sự khác biệt.
Sơ Tranh giơ tay nhận, người đàn ông đột nhiên chuyển tay, thu về.
Sơ Tranh: "..."
Đùa ta chơi à?
Ngón tay thon dài của Phí Giáng lột giấy gói kẹo ra, lần nữa đưa tới bên miệng Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "???"
Mi có bệnh?
Muốn bị đánh?
Sơ Tranh quay đầu đối đầu với ánh mắt Phí Giáng, người sau mặt mày mỉm cười, tâm tình nhìn có vẻ vô cùng tốt, trong mắt dường như cũng có ánh sáng đang lưu chuyển.
Sơ Tranh giơ tay rút kẹo trong tay hắn qua, nhét vào trong miệng.
"Con gái đừng thô lỗ như thế." Phí Giáng cũng không tức giận, sâu kín cảm thán: "Quy củ vẫn phải học nha."
"..." A.
Đại lão không chấp nhặt với mi, sẽ có lúc mi khóc.
Sơ Tranh quay đầu ra nhìn nơi khác, Phí Giáng mò ra một cây kẹo que khác, lột ra nhét vào trong miệng mình, sau đó cầm phần văn kiện kia tiếp tục xem, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.