Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dùng nước nóng lau xung quanh vết thương cho hắn, sau đó bôi thuốc băng lại một lần nữa.
Lúc này Bắc Trì trừ trừng cô, thì không thể làm được gì cả.
Hình ảnh này, nếu để cho người ta nhìn thấy, thì không biết sẽ sinh ra suy nghĩ không thể miêu tả gì nữa.
Nhưng mà Sơ Tranh chỉ đơn thuần lau rửa cơ thể và thay thuốc cho hắn mà thôi.
Làm xong những chuyện này, Sơ Tranh mặc quần áo gọn gàng lại cho hắn, buông dây thừng trói hắn ra.
Bắc Trì tự nhả khăn mặt nhét trong miệng mình ra, hai chân khụy xuống, ôm thành một cục, co đến trong góc.
Trong miệng mơ hồ "he he" vài tiếng, không biết có phải đang mắng cô không.
"Không đến ngủ cùng tôi?"
"He!" Không!
Hắn cũng có tôn nghiêm!
"Không đến thì thôi." Sơ Tranh cũng không thèm để ý đến hắn, hầu hạ hắn tốt cỡ đó mà hắn còn cáu kỉnh, giỏi quá đi mà.
Một phút sau.
Zombie tiên sinh rất không có cốt khí chống vào chỗ ngồi, nhét mình vào trong ngực Sơ Tranh.
Bắc Trì nằm xuống vài phút, lại từ từ ngồi dậy, tiến đến trước mặt Sơ Tranh chấp hành nghi thức trước khi ngủ.
Sơ Tranh: "..."
Luôn cảm thấy hắn muốn nhân cơ hội cắn ta... Không có nghĩa khác, thật sự là cắn ấy.
Có đôi khi Sơ Tranh mở mắt ra, sẽ nhìn thấy con hàng này mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ kích động, rõ ràng chính là dáng vẻ khi trông thấy đồ ăn.
Ta thật sự quá khó.
Quá khó xử một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta.
-
Bắc Trì hài lòng nằm ngủ, Sơ Tranh không buồn ngủ tí nào, ôm người nhìn ra ngoài cửa sổ... Toàn là Zombie.
Sơ Tranh quả quyết kéo rèm lên, cúi đầu nhìn người trong lòng.
Không biết có phải là ảo giác của Sơ Tranh hay không, luôn cảm thấy hình như màu da của Bắc Trì nhạt hơn trước đó rất nhiều.
Cũng không biết virus kia là thứ đồ gì, có thể biến người ta thành thế này, không ăn không uống cũng sẽ không chết...
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình đi moi móc bối cảnh thiết lập thì có chút ngu xuẩn.
Sơ Tranh hôn lên mi tâm Bắc Trì một cái, kéo chăn mỏng qua đắp lại cho hắn, ôm người nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sơ Tranh ngủ không sâu, cho nên Bắc Trì tỉnh, cử động lung tung trong lòng cô, cô cũng mở mắt ra theo.
Bắc Trì trợn trừng đôi mắt tối tăm mờ mịt, nhìn cô không chớp mắt.
Sơ Tranh nhìn ra phía ngoài cửa sổ một chút, trời vẫn rất tối.
"Sao thế?" Sơ Tranh thấp giọng hỏi.
"He..."
"??" Thật xin lỗi, không hiểu, có thể nói tiếng người được không.
Bắc Trì kéo roạt màn cửa sổ ra, chỉ vào bên ngoài: "He he!"
Zombie bên ngoài rõ ràng cũng hơi bạo động, dần dần có không ít Zombie đều đứng lên, nhìn về một phương hướng.
Người gác đêm đã đổi ca, bây giờ là A Dật và Chi Khai, hai người xuất hiện ngoài cửa sổ xe của Sơ Tranh.
Chi Khai gõ gõ cửa sổ xe: "Đại lão."
"Bên ngoài sao thế?"
"Không biết... Bọn họ đột nhiên như vậy." Chi Khai lắc đầu.
"Hình như có ánh sáng." A Dật chỉ vào cách đó không xa: "Bên kia."
Bây giờ họ đang ở trong rừng kế bên một con đường lớn, phương hướng nguồn sáng truyền tới, vừa vặn là trên đường lớn kia.
Rất nhanh bọn họ đã nghe thấy tiếng người thất kinh la khóc, còn có tiếng kêu thảm thiết...
Bầy zombie càng rối loạn hơn.
Sơ Tranh cúi đầu nói với Bắc Trì: "Bảo bối, bảo bọn chúng yên tĩnh lại."
Bắc Trì dựa vào bả vai cô, nghe vậy không có phản ứng gì.
Sơ Tranh hôn hắn một cái.
Bắc Trì ngước mắt nhìn cô, một lát sau cuối cùng cũng động, gầm nhẹ ra phía ngoài một tiếng.
Zombie cách gần đó nghe thấy, từng tiếng truyền nhau xuống, quả nhiên đã yên tĩnh trở lại.
Sơ Tranh không biết Bắc Trì nói gì với bọn nó, nhưng hiệu quả có vẻ không tệ.
Sơ Tranh cho là họ sẽ không gặp gỡ gì đám người kia, dù sao mình lại không chặn đường cái, những người kia chạy qua là được rồi.
Ai ngờ đám người kia lại chạy về phía cô.
Thế là ——
Đám người sống sót kia gặp phải bầy zombie khổng lồ, sau lưng còn có một đám Zombie ngao ngao đuổi theo bọn họ.
Người sống sót giống như nhân bánh quy, bị kẹp ở giữa.
Tràng diện xấu hổ lần nữa.
Sơ Tranh đứng trong bầy zombie yên tĩnh nhìn những người sống sót kia, giống như một pho tượng đứng sững.
Trong bóng tối, trường hợp như vậy, càng lộ vẻ cực kỳ kinh khủng làm cho người ta sợ hãi.
"Ai dẫn đường..."
"Vì sao chỗ này lại có nhiều Zombie vậy?"
"Xong rồi... Chúng ta đều phải chết ở đây rồi."
Trước có sói sau có hổ, đám người này tràn đầy tuyệt vọng, Zombie đằng sau càng ngày càng gần, ngày hôm nay chẳng lẽ bọn họ phải nằm lại đây thật sao?
"Liều mạng!" Có người rống to một tiếng: "Không thể chờ chết được."
"..."
Cũng không ai hưởng ứng với lời hắn ta nói.
Nhìn Zombie trước mặt, lít nha lít nhít căn bản không nhìn thấy đầu, bọn họ liều kiểu gì đây?
Còn không bằng tự sát cho nhanh, miễn cho lát lại phải chịu khổ.
Ngay lúc đám người này tuyệt vọng, trong bầy zombie bỗng nhiên tách ra một con đường, con đường kéo một đường dài vào trong bóng tối, không biết thông đến chỗ nào.
"..."
"Bọn nó có ý gì đây?" Có người run rẩy hỏi.
"Mời ông vào chum*?"
(*Một câu thành ngữ: Thỉnh quân nhập ung (请君入瓮) Nguyên ý của câu thành ngữ này là mời ông vào trong chum. Còn ý chính là: Dùng biện pháp của đối phương trừng trị đối phương, tương tự câu "Gậy ông lại đập lưng ông".)
Mặc kệ có ý gì, chắc chắn bọn nó không có ý tốt.
Không ai dám động, nhiều Zombie như vậy, chạy vào đó, không phải tự tìm đường chết sao?
"Grào grào grào!!"
Tiếng rống của Zombie đằng sau giống như ở ngay bên tai, mỗi một âm thanh đều rõ ràng như vậy, đó là âm thanh của tử vong.
Có người xông khỏi đám người, chạy vào con đường mà Zombie tách ra.
"Đừng..."
Tốc độ của người kia rất nhanh, đã xông vào, Zombie hai bên không hề động, chỉ nhìn bọn họ.
Thời gian trong nháy mắt, người kia đã chạy ra xa mười mấy mét.
"Chạy đi!"
Ở lại cũng chết, chạy cũng chết... Vậy còn không chạy đi à, có thể sống lâu một giây thì sống một giây đi.
Mọi người kéo theo người bên cạnh chạy vào bầy zombie.
Người cuối cùng nhịn không được nhìn ra phía sau, đám Zombie kia đang từ từ lấp kín khe hở.
Lúc này tất cả mọi người hoàn toàn đang bị Zombie bao vây...
Tất cả người sống sót sợ muốn chết, nhưng một đường chạy ngang qua, Zombie cũng không công kích bọn họ.
Ngược lại có Zombie kích động, nhưng cũng chỉ đưa tay đưa chân cản bọn họ một chút, sau đó rất nhanh đã bị Zombie bên cạnh ấn về.
Toàn bộ tràng diện quỷ dị không nói lên lời.
Mãi đến khi...
Bọn họ xông ra khỏi bầy zombie, đến một mảnh đất trống tương đối khoáng đạt.
Có hai chiếc xe dừng trên đất trống, trước xe trưng bày không ít thứ, còn có hai người đứng ngoài xe, cửa sổ xe phía sau bọn họ mở ra, mấy cái đầu chụm lại một chỗ, đang nhìn sang bên ngoài.
Người!
Một đám người quỷ dị nhìn đám Zombie đằng sau đã hoàn toàn phá hỏng đường, lại nhìn người bên kia.
Bọn họ đang nằm mơ sao?
Vì sao trong bầy Zombie lại có con người?
Bọn người Chi Khai xấu hổ cười cười với họ.
"!!!"
Một đám người sợ gần chết, ôm nhau rúc vào một chỗ, trong mắt tràn ngập sợ hãi kiểu "mấy người này là yêu ma quỷ quái gì".
Bọn người Chi Khai: "..." Chẳng lẽ bọn họ cười chưa đủ hòa ái sao?
Ngay khi mọi người hoảng sợ, cửa của chiếc xe bên cạnh bị đẩy ra, một cô gái xuất hiện ở cửa xe.
Dáng vẻ của cô gái rất đẹp, khí chất thanh lãnh lại tự phụ, không giống như người giãy dụa cầu sinh trong mạt thế, càng giống như đi từ trên thần đàn xuống...
Bọn họ nghe thấy cô gái kia mở miệng, giọng nói lạnh lẽo vắng vẻ: "Buổi tối tốt lành."
"..."