Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2152: Zombie tiên sinh (11)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người tiến vào càng ngày càng nhiều, sân bãi trống trải, rất nhanh đã bị chen lấn đầy tràn.

"Đóng cửa! Mau đóng cửa!!" Có người rống to.

Đều là chạy trốn tới đây, không cần người ta phân công, thì đã tự đi đến những nơi khác nhau kiểm tra cửa sổ.

"Đóng cửa lại, mau đến giúp đi... Mấy người đến đây đi!!"

Người đứng ở chỗ cửa lớn đi qua giúp đóng cửa, có người qua ngăn cản: "Đằng sau còn có người, không thể đóng."

"Chờ chút!"

"Bọn họ sắp đến rồi!"

Từ chỗ này của họ có thể trông thấy bên ngoài nhà máy nước, còn có một đám người đang chạy qua bên này.

Mà sau lưng bọn họ, là mưa dần dần di động... Đúng, mưa kia đang di động về phía bên này.

Càng khiến người ta cảm thấy sợ đến nổi da gà chính là phía dưới màn mưa kia có Zombie đang đuổi theo, hình ảnh kia, giống như Zombie đang cuồng hoan trong mưa.

Người chạy chậm, bị Zombie đuổi kịp, rất nhanh đã bị Zombie bao phủ.

Tiếng kêu thảm thiết nương theo tiếng mưa rơi truyền đến, trong không khí tràn ngập một cỗ sợ hãi.

"Không kịp nữa rồi!" Không biết là ai hét lớn một tiếng: "Mau đóng cửa."

"Không được!"

"Anh muốn hại chết tất cả mọi người ở đây à?"

"Họ đến rồi, họ đến rồi, mấy người đừng đóng cửa..."

"Cút đi!!"

Người ngăn cản chỉ là số ít, cửa lớn rất nhanh bị đóng lại, gần như là đồng thời, bên ngoài vang lên tiếng người gõ cửa.

Nhưng Zombie đã đuổi kịp, không ai dám mở cửa vào lúc này.

Rầm rầm ——

Nước mưa đập trên kiến trúc, âm thanh to lớn, gần như bao phủ cả tiếng kêu thảm thiết bên ngoài.

Người ở bên trong không tự chủ được lui về phía sau, thần sắc sợ hãi nhìn cửa lớn, có người nhà thì ôm người nhà, có bạn bè thì ôm bạn bè, lẻ loi một mình thì chỉ có thể nắm chặt vũ khí trong tay.

Người bị đè xuống đất bị gắt gao bịt miệng lại, tuyệt vọng nhìn cửa lớn.

Rầm rầm ——

Hạt mưa rơi càng thêm dày đặc, đập vào trong lòng người, giống như kích thích lên sóng gió, cuối cùng hình thành sóng to gió lớn.

Tất cả mọi người như đang ngồi trên một chiếc thuyền hỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt trong biển rộng, sợ hãi, tuyệt vọng lan tràn.

Không ai dám lên tiếng.

Choang ——

Một cánh cửa thủy tinh bên trái không biết bị thứ gì đập nát, một giây sau, một gương mặt tràn đầy máu dán lên thủy tinh vẫn chưa vỡ.

"A!" Có người hoảng hốt thét lên, sau đó bị người bên cạnh bịt miệng lại.

Gương mặt kia ác độc nhìn người bên trong, hắn nhìn bọn họ chằm chằm: "Chúng mày đều phải chết! Chúng mày đều phải chết!"

Giọng nói đó giống như nguyền rủa, ác độc lại tràn ngập hận ý.

"A..."

Gương mặt kia bỗng nhiên biến mất.

Trên thủy tinh chỉ còn lại vết máu doạ người.

Cửa sổ bị phá, có nước mưa bay vào trong, không ai dám qua chặn cửa sổ kia lại, bởi vì bên ngoài có Zombie.

Zombie quanh quẩn một hồi, cũng không đập cửa sổ, dần dần đi sang một bên khác.

Ngoài cửa sổ chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

Tiếng kêu thảm thiết cũng biến mất.

Chờ một lát, có người muốn đi qua, trong đám người lại đột nhiên có người ngăn cản: "Đừng đi!"

"Cửa sổ..." Lỡ như Zombie vào thì phải làm sao?

Người đi tới là một cô gái tuổi không lớn lắm, cô ta đè thấp âm điệu: "Trong nước mưa có virus, dính vào có thể sẽ bị lây nhiễm."

Chuyện virus truyền nhiễm thông qua đường nước không ít người đều biết, nhưng không nghĩ tới nước mưa cũng sẽ lây nhiễm, đây không phải từ trên trời rơi xuống sao?

Sao bây giờ đến cả nước mưa cũng không sạch sẽ nữa vậy?

"Tóm lại, vì an toàn, tốt nhất mọi người đừng đụng vào nước mưa." Cô gái kia nói.

"Vậy..." Có người chỉ vào cửa sổ bị phá hư: "Vậy cửa sổ kia phải làm sao? Lỡ như Zombie vào..."

"Trước tiên tìm ít đồ xem có thể chặn cửa lại không đã."

-

Ở chỗ này, gian phòng có cửa không nhiều, Sơ Tranh chiếm một phòng, mấy phòng còn lại cũng bị người ta chiếm mất.

Lúc này Sơ Tranh dựa vào cửa ra vào, nhìn cô gái chỉ huy người chắn cửa sổ.

Đó chính là Kim Linh...

Người không hiểu thấu nhằm vào nguyên chủ.

Tướng mạo của Kim Linh không tính là cực đẹp, chỉ có thể coi là xinh đẹp đáng yêu, có loại cảm giác của em gái nhà bên.

Lần trước Kim Linh còn đi cùng người của chính phủ, sao bây giờ lại đi chung với đám người này rồi?

Sơ Tranh cũng không phát hiện ra người của chính phủ trong đám người...

Đám này đều là lâm thời gặp gỡ, cuối cùng dần dần hình thành đội ngũ.

"Đại lão!" Chi Khai ở trong phòng gọi cô: "Cô mau vào xem đi."

Sơ Tranh thu tầm mắt lại trở về trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Trong phòng, Bắc Trì bị Sơ Tranh trói trên ghế, lúc này hắn đang quay đầu, dáng vẻ cực kỳ nôn nóng, bộ dáng hung ác.

Bọn người Tiểu Ngư đứng dán vào tường, hoảng sợ nhìn chằm chằm Bắc Trì.

"Bỗng nhiên hắn như vậy..." Chi Khai cũng rất sợ, cách xa xa: "Có phải là... Vì bên ngoài có Zombie không?"

Gặp phải đồng loại, cho nên kích động?

Sơ Tranh cảm thấy không phải, trước đó trên đường cũng từng gặp Zombie, hắn cũng không như thế này bao giờ.

Sơ Tranh đột nhiên nghĩ đến những con Zombie "cuồng hoan" trong mưa kia, là bởi vì mưa sao?

"Anh muốn đi ra ngoài?"

"He!" Bắc Trì gầm nhẹ một tiếng, giãy dụa dữ dội hơn, cái ghế cũng bị hắn di động.

Sơ Tranh đè cái ghế lại, còn dữ hơn cả hắn: "Yên tĩnh chút."

"..."

Zombie tiên sinh dùng đôi mắt đờ đẫn mờ mịt trừng Sơ Tranh, nhưng cũng không phát ra tiếng nữa.

"Ngoan." Sơ Tranh mò xuống đầu hắn.

Zombie tiên sinh "he he" một tiếng, quay đầu ra, không cho Sơ Tranh sờ đầu hắn.

Tổ hợp không muốn sống: "..."

Hình ảnh thật quỷ dị.

Thật là đáng sợ!

-

Gian phòng cũng có cửa sổ, Sơ Tranh nhìn ra ngoài từ cửa sổ, trời mưa rất lớn, đám mây đen trước đó đã chuyển qua phía trên nhà máy nước, tia sáng mù mịt kiềm chế.

Gian phòng này của cô vừa vặn đối diện với cửa lớn, lúc này bên ngoài có Zombie du đãng, không biết có phải tiếng mưa rơi quấy nhiễu bọn nó hay không, mà cũng không có Zombie tới.

Tất cả Zombie đều du đãng trên đất trống, những người vừa rồi không thể đi vào được, lúc này có lẽ đã không dậy nổi nữa.

Mùi máu tanh mơ hồ bay từ bên ngoài vào.

Cốc cốc!

Cửa phòng bị người ta gõ vang, Chi Khai nhìn Sơ Tranh một chút, đi qua kéo cửa ra một đường nhỏ.

"Xin hỏi, các cậu có thuốc không?" Ở ngoài cửa là một người đàn ông, râu ria xồm xoàm, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Thuốc gì?"

"Thuốc hạ sốt, vợ tôi bị bệnh..."

"Bị bệnh?" Chi Khai cảm thấy có chút kỳ quái.

"Cảm mạo, chỉ là cảm mạo mà thôi." Dường như người đàn ông sợ Chi Khai hiểu lầm, vội vã giải thích: "Bởi vì không uống thuốc nên càng ngày càng nghiêm trọng."

Chi Khai "A" một tiếng, lắc đầu: "Xin lỗi, chúng tôi không có thuốc."

Người đàn ông thất vọng rời đi, Chi Khai nhìn thấy anh ta không ngừng đi hỏi thăm những người khác, nhưng hiển nhiên đều không ai có thuốc.

Cuối cùng người đàn ông trở lại trong góc khuất, ôm một người phụ nữ được chăn bọc kín.

Chi Khai nhìn một lát, trở về phòng: "Hình như người phụ nữ kia mang thai."

"Mang thai?"

"Bụng rất lớn, chắc là mang thai." Bụng lớn như vậy, Chi Khai chỉ có thể nghĩ đến mang thai thôi.

"Mang thai mà còn uống thuốc hạ sốt?"

"Nếu mà nghiêm trọng thì không phải sắp mất cả mạng đấy sao? Hơn nữa thuốc hạ sốt cũng không ảnh hưởng nhiều đến thai nhi mà?"

Ở đây chưa có ai từng mang thai, không hiểu rõ lắm về kiến thức ở phương diện này, chỉ biết phụ nữ mang thai không thể uống thuốc lung tung được.

Nhưng tình huống như bây giờ, cũng xác thực mạng đã sắp mất, làm sao còn nhớ được nhiều như vậy.