Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
[ Chấm điểm phó bản: S]
[ Thông tin về phó bản: 4]
Sơ Tranh nhìn chằm chằm chữ S kia một lát, đại khái là cảm thấy rất phù hợp với thân phận của cô, không phát biểu cái nhìn gì.
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 63%. 】
Sơ Tranh tạo phúc cho toàn bộ tinh hệ Wall, thời gian sau thu được không ít thẻ cảm ơn, lần này tốc độ tăng rất cao.
Nhưng Sơ Tranh vẫn cảm thấy Vương bát đản cắt xén thẻ cảm ơn của mình.
【... Tiểu tỷ tỷ, cô nói vậy là không đúng!! 】 Vương Giả xù lông: 【 Ta không phải loại hệ thống đó! 】
A.
Sơ Tranh không đánh giá.
【...】
Tức giận!
Vương Giả tức giận đến mức quên cả cho Sơ Tranh xem mảnh vỡ, trực tiếp truyền tống.
-
"Nàng ta còn được không vậy?"
"Đừng thả xuống. Nếu như chết thì chúng ta không phụ trách nổi."
"Được, ngươi mang thuốc sang đây trước đi, ta băng bó lại cho nàng."
Giọng của hai nữ nhân vang lên bên tai Sơ Tranh, nhưng đáng tiếc toàn thân cô không có sức lực gì, mí mắt cũng không mở ra được, ý thức mê man, cuối cùng lại quay về trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu Sơ Tranh mới tỉnh lại.
Cô nằm trên sàn nhà phủ cỏ khô, xung quanh tỏa ra một mùi hương khó ngửi.
Đây là đâu?
Sơ Tranh chờ trở lại bình thường, ngồi dậy, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Đây là gian phòng không lớn, góc tường bên trái của cô chất đống một số cái rương, đóng kín kẽ, không biết là thứ gì.
Trừ cái đó ra, gian phòng này không có những thứ khác.
Cửa ở hướng chếch đối diện cô, sau lưng là một cái cửa sổ nhỏ, đại khái lớn hơn cái đầu một chút...
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng biển bên ngoài.
Cô đang ở đâu?
Bờ biển?
Sơ Tranh cảm nhận được sàn nhà thỉnh thoảng truyền đến cảm giác lắc lư, cuối cùng xác định có lẽ không phải mình đang ở bờ biển, mà là ở trên thuyền.
"..."
Sơ Tranh giơ tay sờ lên mặt, ánh mắt liếc qua nhìn thấy cổ tay, nơi đó bị quấn vài vòng băng gạc màu trắng, loáng thoáng thấm ra một chút màu đỏ tươi.
Lúc ban đầu khi ý thức mơ hồ, hình như cô có nghe thấy vài câu đối thoại ——
—— Nàng ta còn được không vậy?
—— Đừng thả xuống. Nếu như chết thì chúng ta không phụ trách nổi.
—— Được, ngươi mang thuốc sang đây trước đi, ta băng bó lại cho nàng.
Đừng thả?
Thả cái gì?
Đáy lòng Sơ Tranh có chút ý nghĩ kinh dị không quá thành thục, không phải giống như cô nghĩ chứ?
Sơ Tranh che lấy cổ tay mình, không có cảm giác đau... Cô không có cảm giác gì, cánh tay này tê dại rồi.
Không phải phế rồi chứ?
Sơ Tranh thử giật giật, phát hiện còn có thể cử động, nhìn như không quá khó khăn, lại thở phào.
Không phế là tốt rồi.
Sơ Tranh quyết định trước tiên tiếp thu ký ức đã, dựa vào đoán thì quá khó.
-
Nguyên chủ không tên không họ, từ nhỏ đã lớn lên ở hải đảo... Làm dược nhân.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, khi còn bé có rất nhiều đứa bé giống như nàng, bọn họ bị giam trong một cái viện, mỗi ngày chỉ có thể trông thấy một mảnh trời đất trong viện kia.
Mà việc mỗi ngày cần phải làm là không ngừng ăn các loại đồ kỳ kỳ quái quái, sau đó ngâm mình trong nước thuốc khó ngửi.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Về sau người bên cạnh càng ngày càng ít.
Nguyên chủ may mắn sống đến cuối cùng.
Khi nàng rời khỏi tòa viện kia, lại được cho biết, tác dụng của nàng, chính là để cho người ta lấy máu.
Nguyên chủ cũng không trải qua những chuyện rầm rộ dậy sóng gì.
Cả đời này của nàng quá hèn mọn và không đáng chú ý, đến lúc chết cũng không có ai biết nàng tên là gì.
Khi nguyên chủ chết, nguyện vọng mãnh liệt bạo phát ra chính là không cần tiếp tục làm dược nhân cho người khác nữa, vui vẻ sảng khoái mà sống một lần.
Sơ Tranh tiếp nhận xong ký ức: "..."
Đây đều là kịch bản gì vậy!
Sơ Tranh dựa vào tường thở dài, ánh mắt rơi vào cổ tay.
Đoạn đối thoại vừa rồi, rõ ràng là có người đến tìm cô lấy máu...
Quá xã hội đen!!
Sơ Tranh khiển trách một phen dưới đáy lòng, một lát sau tỉnh táo lại.
Ký ức của nguyên chủ cơ hồ không có thứ gì, trừ nàng sống trong viện tử lâu dài, thì gần như không có những thứ khác, nàng thậm chí cũng không biết người lấy máu mình dùng là ai.
Đây là một lần duy nhất nguyên chủ ra ngoài, nhưng từ khi lên thuyền đến khi xuống thuyền đều bị giam ở đây, thứ có thể trông thấy chính là phong cảnh ngoài cửa sổ qua song cửa sổ nhỏ.
Sau khi trở về, lại là thời gian năm qua năm bị lấy máu, cuối cùng tử vong.
Một đời này vừa bi thảm lại vừa bình thản mà kết thúc.
Sơ Tranh cảm thấy chuyện này có chút không đúng.
Đây chẳng lẽ không phải là thiết lập mà thẻ người tốt nên cầm sao?
Sao lại biến thành cô?
Sơ Tranh cảm thấy thế này không được lắm.
【 Tiểu tỷ tỷ, phá sản không? 】
Ta cảm thấy ta lại được rồi.
【...】
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngày hôm nay hẳn là trên đường về, từ nơi này đến hải đảo, cũng không cần bị lấy máu lần nữa, nói cách khác, trong thời gian này trừ đưa cơm, thì sẽ không có người tới nơi này.
Sơ Tranh lôi nhiệm vụ chủ tuyến của game ra ngắm một chút.
[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành vua hải tặc, tiến độ 0%]
Sơ Tranh chớp mắt.
Cần phải phổ cập khoa học một chút về chỗ hải đảo của nguyên chủ.
Không sai.
Đó là một hòn đảo nhỏ bị hải tặc chiếm cứ.
Lúc ban đầu trên hải đảo trừ nô lệ thì đều là hải tặc, về sau có hải tặc có gia thất, dần dần có người bình thường.
Đời đời kiếp kiếp trôi qua, bây giờ toàn bộ nhân khẩu trên hải đảo, đã có thể so sánh với một thị trấn.
Mà bây giờ nhiệm vụ của cô là... Trở thành vua hải tặc.
Này là bảo ta bắt lấy hải tặc trên hải đảo, chiếm lấy mỹ thiếp và đội tàu của hắn sao? Ngẫm lại có chút kích thích nha.
【...】
Tiểu tỷ tỷ toàn nghĩ những thứ lộn xộn gì vậy.
Vì phòng ngừa tiểu tỷ tỷ nghĩ lung tung, Vương bát đản cảm thấy nên phát cái nhiệm vụ để cô yên tĩnh một chút.
Sơ Tranh: "..."
Mi có bệnh à!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô chính là thuốc nha! 】
Sơ Tranh giận dữ mắng mỏ: Bây giờ ta bị nhốt ở đây đấy được không?
【 Tiểu tỷ tỷ, chút độ khó ấy có là gì với cô? Lên trời xuống đất cô đều có thể, con gái không thể nói không được! 】 Vương Giả không keo kiệt bắt đầu khen.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh cảm thấy mình là một bệnh nhân, cần phải dưỡng thương, không phản ứng với Vương Giả.
Nhưng khi đến thời gian, Vương Giả vẫn vô tình tăng gấp đôi cho cô.
Sơ Tranh: "..."
Được!
Mi lợi hại!
Sơ Tranh đứng lên, đi tới cửa, giơ tay kéo một phát, cửa thuận thế mở ra, tia sáng bên ngoài trút vào, bao phủ lấy cô.
Trước mặt cô chính là cầu thang, thông lên phía trên.
Sơ Tranh giẫm lên trên bậc thang, cánh tay kia vẫn không có cảm giác, Sơ Tranh vừa đi vừa bóp, mắt liếc nhìn bốn phía.
"Tiểu thư thế nào rồi?"
"Đã ngủ rồi."
Có người đi từ phía trước tới, Sơ Tranh nghe thấy một giọng nói trong đó hơi quen tai, hình như là của một trong số hai người lúc trước từng nghe thấy.
Sơ Tranh lập tức vọt đến chỗ tối, chờ người đi qua.
"Những ngày này thân thể tiểu thư khó chịu, nhất định phải hầu hạ cẩn thận, xảy ra chuyện gì đảo chủ sẽ không tha cho đâu."
"Biết rồi."
Hai tỳ nữ vội vàng đi qua, vòng qua chỗ rẽ, biến mất.
Tiểu thư?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, những manh mối biết được thật sự quá ít, mỗi ngày người ở trước mặt nàng, cơ bản cũng sẽ không nói lung tung.
Những người kia đại khái cảm thấy nàng chính là một công cụ, biết càng ít càng tốt.
Sơ Tranh cảm thấy mình cần phải nghiêm túc tìm hiểu tình hình của người nơi này một chút.
Sơ Tranh đi được một khoảng cách, thuyền rất lớn, người cũng không ít, hơn nữa không phải chỉ một chiếc này, gần đó còn có mấy chiếc, cờ lớn màu đen của hải tặc bay phấp phới trong không khí.