Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2106: Khoảng cách năm ánh sáng (35)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tinh hệ Wall.

Đây là tinh hệ hỗn loạn nhất trong các đại tinh hệ, các cư dân trong tinh hệ Wall cũng cực kỳ có máu chiến đấu.

Mỗi ngày đều có nơi bộc phát chiến đấu, ngày hôm nay anh cướp hàng của tôi, sáng mai tôi cướp địa bàn của anh.

Người tranh tôi đoạt, chơi không biết mệt.

Mà ở trong mảnh hỗn loạn này, dần dần có tiếng khác.

"Mấy người có biết mấy ngày trước Weems bị người ta đánh cho tè ra quần không?"

"Weems?"

Có người kinh ngạc.

Đây chính là ác bá nổi danh ở tinh hệ Wall, từ trước đến nay gã toàn bắt nạt người khác, có bao giờ bị người ta bắt nạt đâu?

"Ai mà lợi hại vậy?" Người xung quanh lập tức xúm lại, nghe ngóng tường tình.

"Đối phương là một thế lực mới xuất hiện, hình như gọi là gì ấy nhỉ... 404. Cũng không biết có lai lịch gì, nghe nói đã lấy được không ít địa bàn."

"Hình như tôi từng nghe nói..."

Nhóm người này đã hoạt động được một đoạn thời gian.

Nghe nói ra tay xa xỉ, thực lực cường hãn, lúc ban đầu còn có không ít người có ý đồ với bọn họ.

Kết quả?

Kết quả không chết thì chính là quỳ xuống đất gọi ba ba cầu chiêu an.

Tinh hệ Wall loạn thì loạn, nhưng tin tức lại truyền đi nhanh.

Tin tức về nhóm người này, tất cả mọi người từng nghe qua một chút, nhưng ngay cả Weems cũng bại trong tay bọn họ, có thể thấy được nhóm người này không phải loại lương thiện gì.

Theo tin tức càng ngày càng nhiều nhân sĩ nổi danh của tinh hệ Wall bại trận truyền đến, mọi người cũng dần dần quen thuộc với cái tên 404 này.

Trần Xuyên cứ nghĩ mãi mà không rõ, tại sao lại dùng mấy con số như thế.

Hoàn toàn không phù hợp với thân phận!

Sơ Tranh thâm trầm cảm thán: "Anh không hiểu."

Trần Xuyên: "..."

Ngài không nói, làm sao tôi hiểu được!

【...】 Nếu mà ta không ngăn, thì cô ấy đã trực tiếp giơ ngọn cờ của chủ nghĩa xã hội lên rồi.

Vương Giả cảm thấy mình quá khó, cần phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo một chút.

【 Tiểu tỷ tỷ cố lên, chúng ta phải nhanh chóng trở thành người giàu nhất trong tất cả tinh hệ! Không thể để cho người có tiền hơn chúng ta! 】Vương Giả cực nhanh ném ra câu nói này, sau đó chuồn.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh hít sâu một hơi, bảo Trần Xuyên lấy bản đồ của tinh hệ Wall ra.

Trên bản đồ, đã có không ít nơi đánh dấu mấy con số màu đỏ 404, nhìn có chút kỳ quái, lại không khỏi hơi nhiệt huyết.

Sơ Tranh chỉ tay vào bản đồ, suy nghĩ xem tiếp theo đi 404 ai.

Thần hài hòa nhất định phải ban phát ân huệ!

"Uất thiếu gia."

Giọng nói của Trần Xuyên kéo suy nghĩ của Sơ Tranh về, cô quay đầu nhìn về phía cổng, thiếu niên bưng khay đi vào.

Thiếu niên đối mặt với Sơ Tranh, sắc mặt hắn không được tốt lắm nói một tiếng: "Ăn cơm..."

Đặt khay trên bàn gần cửa nhất, sau đó thiếu niên quay người muốn đi.

"Đứng lại!"

"..."

Uất Thì dừng lại, đưa lưng về phía Sơ Tranh không nhúc nhích.

Trần Xuyên yên lặng lui về sau một chút, làm bộ mình là một pho tượng, không nghe được cũng không nhìn thấy.

Sơ Tranh hỏi: "Anh ăn chưa?"

"... Ăn rồi." Giọng nói thiếu niên trầm thấp.

Sơ Tranh đi qua, kéo cánh tay Uất Thì, thuận tay mang cả khay tới: "Còn tức giận?"

Trên cổ tay Uất Thì có một vòng vết đỏ, giống như bị thứ gì buộc ra, không tính là nghiêm trọng.

Uất Thì nhìn Trần Xuyên một vòng, không lên tiếng.

"Là anh trước..."

"Ăn cơm!" Uất Thì chỉ vào khay, có chút tức giận: "Đừng nói nữa!" Có biết xấu hổ không!

Ánh mắt Sơ Tranh đi dạo trên mặt hắn một vòng, cuối cùng rơi vào trên cổ hắn, Uất Thì nhíu mày, giơ tay che cổ áo, cấp tốc cài kín nút áo.

Sơ Tranh kéo hắn ngồi xuống: "Thật sự ăn rồi? Đừng lừa em, em hỏi một chút là biết."

"... Chưa ăn."

Sơ Tranh sờ đầu hắn một chút: "Tức giận thì được, nhưng không thể không ăn cơm, ăn no anh mới có sức lực mà tức giận tiếp..."

Uất Thì đen mặt đứng dậy muốn đi.

Sơ Tranh nhanh chóng kéo người về: "Không nói nữa, ăn cơm." Thẻ người tốt thật sự rất khó hầu hạ, sao ta lại khổ vậy chứ.

Sơ Tranh bảo Trần Xuyên đưa một bộ bát đũa tới lần nữa, trước tiên lấy bộ trong khay cho Uất Thì.

Uất Thì cầm đũa cũng không nhúc nhích, chờ sau khi Trần Xuyên lấy tới, lúc này mới động đũa.

"Em đang làm gì vậy?" Uất Thì chọc hai đũa cơm, ngẩng đầu nhìn về phía bản đồ vẫn lơ lửng giữa không trung cách đó không xa.

"Lát nữa anh giúp em một chuyện."

"Chuyện gì?"

Sơ Tranh không nói, bảo hắn nghiêm túc ăn cơm.

Uất Thì và hai đũa, lại không nhịn được: "Em có về Đế Đô Tinh nữa không?"

Sơ Tranh: "Về làm gì? Tuyên chiến à?"

"..."

Uất Thì đâm đũa vào đáy bát: "Em dự định sau này sẽ sống ở đây sao?"

Sơ Tranh suy nghĩ hai giây, đạt được một kết luận: "Anh không thích nơi này?"

"..."

Uất Thì có chút mệt tim, cô cứ không thể nghiêm túc trả lời vấn đề sao? Vì sao cứ thích hỏi lại hắn chứ? Rốt cuộc là ai đang hỏi chuyện đây!

"Anh còn muốn về Đế Đô Tinh?" Vậy không phải ta phải thật sự cân nhắc vấn đề tuyên chiến sao?

Uất Thì về Đế Đô Tinh, đơn giản chỉ vì điều tra lúc đầu là ai hại mình rơi xuống tinh cầu hoang kia.

Nhưng hắn phí hết tâm tư... Cuối cùng người ta chỉ cần mấy ngày là đã có kết quả.

Lúc ban đầu đáy lòng của hắn đại khái chỉ có phẫn nộ và hận ý, nhưng bây giờ loại cảm giác này dường như đã ít đi rất nhiều.

Chuyện hắn nghĩ đến là người trước mặt này nhiều hơn...

Uất Thì lắc đầu: "Không. Anh chỉ hỏi em một chút, sau đó dự định làm gì."

"Ở bên anh."

"..."

Tay cầm đũa của Uất Thì run run, xém chút không cầm chắc được.

"Em thích anh như vậy à?" Uất Thì nhìn chằm chằm cơm trong bát, giọng nói hơi thấp.

"Đúng vậy." Sơ Tranh hùng hồn không chút che giấu, thậm chí còn có chút xíu kiêu ngạo.

"..."

Đáy lòng Uất Thì rung động một hồi, hắn nhấp môi dưới: "Vậy về sau em gặp được người mình thích hơn thì sao?"

"Không thể nào."

"Vì sao lại không thể nào?"

"Em nói không thể nào chính là không thể nào, sao anh nhiều lời như thế làm gì, ăn cơm còn không chặn nổi miệng anh à." Sơ Tranh không nhịn được gắp cho hắn hai đũa thức ăn: "Mau ăn đi, ăn hai bát!"

Uất Thì: "..."

Cái thái độ này của em, anh thấy rất có thể.

"Ăn không nổi hai bát." Uất Thì phản bác.

Trước kia đều là dịch dinh dưỡng, mỗi ngày đều ăn đồ ăn mới mẻ giống như vậy, hắn ăn không được bao nhiêu đã cảm thấy rất no.

"Ăn không được cũng phải ăn." Sơ Tranh bóp bóp cánh tay hắn, có chút ghét bỏ: "Nhìn anh gầy này." Toàn là xương cốt, sờ vào xúc cảm quá kém.

"..."

-

Uất Thì ăn quá no, không hề muốn động, Trần Xuyên thu thập tàn cuộc sạch sẽ.

Sơ Tranh chuyển bản đồ qua trước mặt Uất Thì, vươn tay ôm lấy hắn: "Giúp em chọn một cái."

Uất Thì từng thấy bản đồ này rất nhiều lần, đối với ký hiệu 404 phía trên cũng rất quen thuộc, hắn xoa bụng, hỏi: "Chọn cái gì?"

Sơ Tranh giơ tay giúp hắn xoa, thân thể Uất Thì rụt rụt về phía sau.

"Sao thế?" Sơ Tranh cho là mình dùng lực quá nặng: "Dùng lực nặng quá à?"

"... Không có." Bụng dù sao cũng không phải chỗ như cánh tay, Uất Thì bị Sơ Tranh đụng một cái, đã cảm thấy mẫn cảm.

Sơ Tranh thấy thân thể Uất Thì cũng thả lỏng ra, tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Chọn nơi kế tiếp chúng ta đi, anh thích nơi nào?"

Uất Thì: "..."

Rõ ràng em đang bảo anh chọn chỗ khiêu chiến!

Sao lại nói như kiểu muốn đi hưởng tuần trăng mật vậy?