Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2102: Khoảng cách năm ánh sáng (31)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đã tìm được nơi này chưa?" Sơ Tranh nhìn vùng biển kia.

"Chưa."

"Vậy sao các ông biết được đây là sự thật?" Với khoa học kỹ thuật bây giờ, muốn giả tạo ra không phải rất dễ dàng sao?

Nguyên soái Kelly: "Cho nên tôi và quân đoàn thứ năm cảm thấy việc này có gì đó quái lạ."

Nếu như đối phương thật sự có thực lực mạnh như vậy, thì hoàn toàn có thể ép đến Đế Đô Tinh, bắt họ giao người.

Cho dù chủng tộc kia tương đối lễ phép, thì cũng hoàn toàn có thể phái người đến đây đàm phán.

Vì sao đối phương chỉ truyền tin nhắn, gửi thứ như vậy tới, còn lại không có bất kỳ tung tích gì có thể tìm ra được.

Mấy ngày nay vẫn đang tranh luận vấn đề này.

Người của quân đoàn thứ nhất cảm thấy bọn họ đã muốn người, vậy thì đưa cho bọn họ thôi, sau đó mình bám đuôi theo phía sau, là có thể tìm được bọn họ rồi.

Cách này quá liều lĩnh, nguyên soái Kelly tất nhiên không đồng ý.

Chuyện mấu chốt nhất là, trên người Uất Thì có thứ gì, mà đáng giá để đối phương làm như thế.

Tư liệu của Uất Thì đã sớm nằm trong tay bọn họ, nhưng nhìn từ trên tư liệu, thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Những tư liệu này từng bị Uất Thương Hải tìm người xuyên tạc rồi, lúc ấy Sơ Tranh cũng điều tra ra, đều là một số tin tức vô dụng.

"Quân đoàn thứ nhất dự định làm gì? Giao Uất Thì ra?"

"..." Nguyên soái Kelly lắc đầu: "Chắc là sẽ bị thẩm vấn một phen."

Uất Thì người này, quân đoàn thứ nhất chắc chắn phải khống chế trong tay. Dựa theo tác phong của quân đoàn thứ nhất, sau khi thẩm vấn, không chết cũng bị lột mất một tầng da.

-

Sơ Tranh đi từ phủ nguyên soái ra, gửi hình ảnh vừa rồi cho Đỗ Bang.

"Điều tra nơi này một chút, mau chóng xác định vị trí."

Đỗ Bang vội vàng vâng lệnh.

"Tiểu thư, ngài thì sao?"

"Đến quân đoàn thứ nhất."

"???" Đỗ Bang nghi hoặc: "Đến đó làm gì?"

"Cướp người."

"Hả?"

Sơ Tranh đơn thương độc mã giết tới căn cứ của quân đoàn thứ nhất, cô mang danh hiệu quan tham mưu của quân đoàn thứ hai, đi vào cũng không khó.

Nhưng cũng chỉ có thể đi vào cửa lớn của căn cứ, nơi khác rõ ràng không thể đi lung tung.

Sơ Tranh thừa dịp người phía trước không chú ý, lách mình đến chỗ tối, ngân tuyến trong nháy mắt bao vây cô lại, biến mất trong không khí.

Căn cứ của quân đoàn thứ nhất hoàn toàn không giống căn cứ của quân đoàn thứ hai, Sơ Tranh tìm hơn nửa ngày, cuối cùng đi theo người đến nơi giam giữ Uất Thì.

Uất Thì vừa bị bắt tới không bao lâu, trừ hơi chật vật, thì ngược lại không bị thương tích gì.

Hắn ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn quả cầu trên đỉnh đầu, quả cầu lơ lửng giữa không trung, dòng điện từ bên trong xông ra, hiện lên đường cong rơi xuống, hình thành nhà giam hình một vòng tròn.

Ngón tay Uất Thì thỉnh thoảng gõ hai lần trên mặt đất, Sơ Tranh quan sát một hồi, cảm thấy chắc hắn đang tính thời gian.

Tính toán quy luật quả cầu tràn ra dòng điện.

Khoảng tầm một phút, rõ ràng sẽ có một chút khe hở, nhưng khe hở kia tuyệt đối cũng không đủ để một người xuyên qua.

Sơ Tranh đứng ở bên ngoài nhìn, không vội vã đi cứu người.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, thiếu niên đứng dậy khỏi mặt đất, hô về phía người đứng ở nơi xa: "Tôi muốn uống nước."

"Uống nước cái gì?" Người kia không vui: "Thành thật ở yên đó cho tôi!"

"Các người bắt tôi tới đây làm gì?"

"Đến lúc đó tự nhiên cậu sẽ biết." Người kia không kiên nhẫn.

Giọng nói của thiếu niên sắc bén: "Quân liên minh bắt người lung tung như thế à? Ngay cả lý do cũng không có, có phải ở trong mắt các người, những người như chúng tôi chính là đối tượng có thể tùy tiện ức hiếp không?"

"Ha ha, thằng nhóc này..." Người kia đi qua phía nhà tù: "Bắt cậu tất nhiên phải có nguyên nhân, cậu thành thật ở yên đó cho tôi, đừng có mà ồn ào nữa, có nghe thấy không!"

Thiếu niên nói tiếp: "Tôi không biết mình phạm tội gì mà bị các người bắt đến đây giam giữ..."

"Đương nhiên là có nguyên nhân."

"Nguyên nhân gì!"

"Lát nữa cậu sẽ biết, cậu đừng ồn ào..."

"Quân liên minh các người xem mạng người như cỏ rác! Tôi không làm sai bất cứ chuyện gì, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi!"

Người kia cách nhà giam càng thêm gần, hiển nhiên là muốn bắt hắn câm miệng.

Trong chớp nhoáng, thiếu niên chợt vươn tay, xuyên qua trong dòng điện, níu quần áo người kia lại, hung hăng kéo vào bên trong một cái, sau đó cấp tốc buông tay ra.

Người kia vội vàng không kịp chuẩn bị đụng vào, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra.

Uất Thì làm xong những chuyện này, lui lại mấy bước, thở hổn hển hai cái.

Người kia ngã xuống đất, Uất Thì kéo một miếng vải rất mỏng từ trong quần áo, quấn lên tay, chờ thời gian trống tiếp theo đủ để cho hắn vươn tay

Uất Thì hít sâu mấy hơi, bắt đầu tính toán thời gian trong lòng.

Ba...

Hai...

Một...

Uất Thì không chần chờ chút nào, giữ chặt cổ tay người kia, túm vào bên trong.

Uất Thì cấp tốc gỡ đồ vật trên cổ tay người kia xuống, ấn xuống phím đóng phóng dòng điện.

Dòng điện hình tròn dần dần biến mất, Uất Thì chưa kịp vui mừng, thì bên ngoài có người vào, vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Uất Thì: "..."

Người kia đầu tiên là sững sờ, sau đó há mồm liền muốn gọi người.

"Người đâu..."

Uất Thì trơ mắt nhìn người kia đột nhiên biến mất trong không khí, trong mắt dần dần chiếu ra hình dáng của cô gái.

Uất Thì hơi trừng lớn mắt, nhịp tim trong nháy mắt ấy đập cuồng loạn không theo khống chế.

"Cô..."

Sơ Tranh giơ ngón trỏ lên, ra hiệu hắn đừng nói chuyện.

"Tới đây."

Lúc này đầu óc Uất Thì choáng váng, bước chân không biết làm sao lại đi qua phía cô.

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

Sơ Tranh ôm eo hắn, kéo người vào trong lòng mình.

Cũng ngay lúc ấy, người bên ngoài xông tới, ánh mắt đảo qua bốn phía, lập tức bắt đầu báo cáo: "Uất Thì chạy rồi!"

Uất Thì: "..."

Uất Thì nhìn thấy đám người này kiểm tra trong phòng, lại không có ai để ý đến họ.

Uất Thì nhớ tới cô cũng đột nhiên xuất hiện...

-

Sơ Tranh mang theo Uất Thì thông suốt rời khỏi căn cứ, sau khi lên xe, Sơ Tranh buông hắn ra, Uất Thì vừa muốn nói chuyện, cô đột nhiên cúi người, hôn lên trán hắn một cái.

"Sợ không?"

Uất Thì: "..."

Bây giờ sợ rồi.

Uất Thì nghiêng đi đầu: "Không."

"Vậy là tốt rồi." Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn, tự nhiên ôm eo hắn: "Đi đến chỗ tôi trước, bên chỗ anh không an toàn."

Uất Thì: "..."

Bây giờ Uất Thì có thể nói "không" sao?

Không thể!

Hắn đột nhiên mất tích, người của quân đoàn thứ nhất chắc chắn sẽ lật tung chỗ ở của hắn, còn phái người trông coi.

Thậm chí là truy nã hắn trên toàn bộ Đế Đô Tinh.

"... Ừ." Uất Thì đáp một tiếng, lại thấp giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí."

Sơ Tranh giơ tay vuốt ve tóc trên trán Uất Thì, lần này Uất Thì không tránh đi: "Vì sao bọn họ lại bắt tôi?"

"Anh không biết?"

"Tôi phải biết sao?" Đám người kia đột nhiên xuất hiện, ngay cả một câu giải thích cũng không có, trực tiếp bắt hắn đi.

Ngón tay Sơ Tranh rơi trên gương hắn mặt, đỡ bên mặt hắn, quay đầu hắn tới đối mặt với mình: "Trở về nói cho anh biết."

"Tôi..."

Ánh sáng trong đáy mắt Uất Thì tan rã, như đầy sao lấp lóe bắt đầu rơi xuống, rực rỡ đầy trời.

Phía sau lưng chống vào thành xe băng lãnh, lúc này trong lồng ngực lại là một mảnh nóng hổi.

Hắn trừng mắt nhìn mấy giây, cuối cùng nhận mệnh nhắm mắt lại.