Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Uất Thì đi vài vòng trong phi thuyền, phát hiện trình độ xa hoa của chiếc phi thuyền này, có chút vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đây là thứ mà một đôn đốc có thể có sao?
Uất Thì không có thiết bị cá nhân, không cách nào đăng nhập tinh võng, thiết bị khác hắn không có cơ hội tiếp xúc, tạm thời không cách nào hiểu rõ tình hình bên ngoài.
Hai ngày nay vẫn đang đi đường, dường như Sơ Tranh cũng bận rộn, hắn cũng không gặp cô.
Cô mang mình ra, giống như chỉ tiện tay mang theo một món đồ chơi...
Uất Thì bị ý nghĩ này của mình làm kinh sợ.
Vì sao hắn lại có suy nghĩ như vậy?
"Uất tiên sinh." Quân đoàn số 2 không biết từ đâu xuất hiện: "Phó đôn đốc Lương mời ngài đi ăn cơm."
"Ăn cơm?"
Quân đoàn số 2 mỉm cười gật đầu.
Đang êm đẹp tự nhiên gọi mình đi ăn cơm làm gì?
Uất Thì mang theo nghi vấn đi theo quân đoàn số 2 đến vị trí phòng ăn của phi thuyền, quân đoàn số 2 dẫn hắn tới cửa vào, rồi chạy nhanh như làn khói.
Uất Thì hơi chần chờ, tiến vào phòng ăn. Toàn bộ phòng ăn trừ đầu bếp và Sơ Tranh, thì không còn người khác.
Bên cạnh Sơ Tranh có thể nhìn thấy vũ trụ mênh mông bên ngoài, lúc này phi thuyền đang đứng im.
"Vì sao lại gọi tôi tới đây ăn cơm?" Uất Thì đi qua.
"Ngồi."
Uất Thì nhìn Sơ Tranh ở vị trí đối diện một chút, ngồi xuống đối diện.
"Cô đã nghĩ ra muốn tôi làm gì rồi à?"
"Không phải." Sơ Tranh vung tay ra hiệu đầu bếp: "Chỉ là muốn mời anh ăn cơm."
Uất Thì nhíu mày, cơ thể hơi ngả ra sau, hai tay khoanh trước ngực, đề phòng nhìn cô.
Sơ Tranh phát hiện Uất Thì người này, có thể toàn thân phát ra lệ khí như một con nhím, cũng có thể bất động thanh sắc... Hơn nữa còn rất thức thời, biết tình huống như thế nào là có lợi nhất đối với mình.
"Anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi mà muốn làm gì anh, thì anh không ngăn được." Giọng điệu của Sơ Tranh rất phách lối.
Uất Thì kéo khóe miệng cười lạnh: "Phó đôn đốc Lương vẫn luôn tự tin như thế?"
Sơ Tranh gật đầu, tự tin một chút không tốt sao? Con gái sao có thể không tự tin!
Uất Thì cụp mi xuống: "Vậy xem ra phó đôn đốc Lương sống xuôi gió xuôi nước đã quen."
Sơ Tranh: "..."
Mi căn bản không biết ta trải qua những gì.
"Trên thế giới này, chuyện mà cô không nghĩ tới có nhiều lắm, phó đôn đốc Lương." Mấy chữ cuối cùng Uất Thì rất dùng lực nhấn rõ.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi chỉ muốn mời anh ăn cơm." Cũng không muốn hàn huyên với mi mấy chuyện lung tung vớ vẩn ấy đâu.
"..."
Tất cả đồ ăn đưa lên đều là nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, đã bao lâu rồi Uất Thì chưa được trông thấy loại đồ ăn này?
Hắn đã không nhớ rõ nữa.
Ở tinh cầu kia, thứ hắn có thể ăn đều là thuốc dinh dưỡng giá rẻ mà khó nuốt, hơn nữa không phải ngày nào cũng có, lúc không có chỉ có thể bị đói.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy những thức ăn này, Uất Thì hơi đờ đẫn, không lập tức động đũa.
"Không ăn?"
Uất Thì thu liễm thần sắc: "Tôi chỉ đang nghĩ, đôn đốc của quân liên minh có đãi ngộ quá tốt rồi."
"Anh đi theo tôi, tôi sẽ cho anh những thứ tốt nhất." Sơ Tranh nói: "Cân nhắc thử xem?"
"Phó đôn đốc Lương, tôi không có ý định bán mình." Uất Thì không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
Giọng điệu của hắn hơi ngưng lại: "Nhưng tôi có hơi tò mò."
Sơ Tranh bị từ chối đang suy tư nhốt thẻ người tốt vào phòng tối: "Cái gì?"
Uất Thì: "Cô chỉ coi trọng gương mặt này của tôi?"
"Anh cảm thấy anh còn có cái gì?" May cho mi là thẻ người tốt, nếu không thì ai mà thèm để ý đến một tên phiền phức như mi chứ.
Uất Thì: "..."
Hình như cũng đúng.
"Phó đôn đốc Lương không giống người nông cạn như thế." Cô nhìn không giống như người sẽ bị vẻ bề ngoài mê hoặc.
"..." Ta còn thực sự... Đúng là thế. Cần thể diện, tỉnh táo, không thể nói! Sơ Tranh bày biện vẻ mặt đứng đắn: "Anh không giống."
"Ồ? Chỗ nào không giống?"
"Anh là... Vô cùng đẹp!"
"..."
Luôn cảm giác cô đang đùa mình chơi.
Ăn xong, Uất Thì ngồi nhìn bầu trời sao bên ngoài, ánh mắt liếc qua nhìn người đang trả lời tin nhắn trên thiết bị cá nhân ở đối diện.
Cô không mặc quân phục, tóc tùy ý tản ra, gương mặt lớn chừng bàn tay, làn da trắng nõn, đôi mắt trong suốt sáng tỏ, phản chiếu bóng sáng nhỏ vụn.
Người này rất xinh đẹp không thể nghi ngờ.
Nhưng phần lớn thời gian, cô biểu hiện quá cường thế lạnh lẽo, ngược lại làm cho người ta không dám chú ý tới tướng mạo của cô.
Chẳng biết tại sao Uất Thì lại nhìn đến hơi xuất thần.
Hắn chưa từng cảm thấy có cô gái nào thật xinh đẹp... Nhưng lúc này hắn theo bản năng cảm thấy cô gái trước mặt rất xinh đẹp.
Giống như bao trùm băng sương, làm mông lung mỹ cảm.
Nhìn không chân thực, lại khiến người ta sinh lòng hướng tới.
"Ăn no rồi?"
Suy nghĩ của Uất Thì bị giọng nói của Sơ Tranh kéo về, hắn quay đầu ra, che giấu một chút mất tự nhiên: "Cảm ơn phó đôn đốc Lương khoản đãi."
"Không cần khách khí." Sơ Tranh đứng dậy: "Đưa anh trở về?"
"Không cần, tôi có thể tự trở về." Uất Thì đứng dậy theo, hắn hơi chần chờ, vẫn nói: "Không biết phó đôn đốc Lương có để bụng chuyện tôi muốn đăng nhập tinh võng không?"
Hắn không có chứng minh thân phận, muốn đăng nhập tinh võng, hoặc là có người có quyền hạn cao trên tinh võng trao quyền, hoặc là sử dụng thiết bị trên phi thuyền, nhưng cũng cần được trao quyền...
"Anh đang đưa ra yêu cầu với tôi?"
"... Thỉnh cầu." Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Uất Thì có thể sống sót trong hoàn cảnh như vậy, chuyện như cúi đầu, hắn không cảm thấy có gì.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây: "Được."
Đưa ra càng nhiều yêu cầu, thì sẽ nợ càng nhiều, vậy cuối cùng còn không phải lấy thân báo đáp sao!
-
Sơ Tranh trao quyền cho Uất Thì, sau đó thì bị người gọi đi.
Đợi cô câu thông với đôn đốc Diêu bên kia xong, Trần Xuyên liền đến báo, nói Uất Thì đăng nhập tinh võng, tìm kiếm tin tức Uất gia.
Nhưng tin tức công khai trên tinh võng dù sao cũng có hạn, thứ có thể trông thấy cũng không nhiều.
"Hắn muốn tìm kiếm cái gì?"
"... Không biết, hắn chỉ tùy tiện xem những chuyện có liên quan đến Uất gia, không đặc biệt dừng lại hay là tìm tòi gì."
"Đã điều tra được vì sao lúc trước hắn lại mất tích luân lạc tới tinh cầu kia chưa?"
Trần Xuyên: "Manh mối chỉ vào vợ của gia chủ Uất gia, nhưng không có chứng cứ rõ ràng."
"Sợ Uất gia thật sự rơi vào tay Uất Thì, cho nên động thủ diệt trừ Uất Thì, động cơ này cũng có thể hiểu được." Sơ Tranh sờ lên cằm nói thầm.
Trần Xuyên không nhiều lời, yên tĩnh đứng ở một bên.
Sơ Tranh suy nghĩ xong, phân phó Trần Xuyên: "Theo dõi hắn một chút đi, có việc gì thì báo cáo với tôi."
"Vâng."
"Ra ngoài đi."
Trần Xuyên vừa đi, Sơ Tranh liền nhận được tin tức đôn đốc Diêu đã đến.
Cô cho người trao quyền, để bọn người đôn đốc Diêu đặt chân lên thuyền.
"Phó đôn đốc Lương trưng dụng được ở đâu đây?" Đôn đốc Diêu đi lên bị phi thuyền làm cho chấn động, kéo người tiếp đón hỏi.
"... Hình như là của phó đôn đốc Lương." Người kia cũng không rõ lắm.
Đôn đốc Diêu: "??"
Đều là đôn đốc, sao chênh lệch lại lớn như vậy? Hơn nữa mình còn là chính quan mà!
Vì sao phó quan của mình cũng đã có phi thuyền của riêng mình, lại còn là hình thức xa hoa như vậy nữa chứ?
Tinh tế cũng không hạn chế những chuyện này, chỉ cần đồ của bạn có lai lịch chính đáng, rõ ràng công khai là được.
Bạn muốn lợi dụng chức vị tham ô gì đó thì căn bản không thể nào, trong liên minh có tổ giám sát chuyên môn, một khi phát hiện, vậy thì sẽ liên lụy đến toàn bộ đội ngũ nơi mình đóng quân.
Cho nên lúc bình thường chính là—— mọi người vì tự vệ, phát hiện có người tham ô, lập tức báo cáo.