Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nguyên soái Kelly lúc còn trẻ cũng là một vị sát thần trên tiền tuyến, những năm gần đây thoái vị ra phía sau nắm quyền, nếu như không phải thời khắc cuối cùng, thì ông ta không cần lên tiền tuyến nữa.
Lâu dài sinh tồn ở tiền tuyến, làm nguyên soái Kelly nhìn vô cùng trẻ tuổi.
Đương nhiên, trong tinh tế, tuổi thọ của nhân loại đã kéo đến rất dài, tuổi thọ bình quân là hơn hai trăm tuổi.
Năm nay nguyên soái Kelly đã hai trăm tuổi, đem đến cho người ta cảm giác phi thường hòa ái, không mang theo bất cứ mũi nhọn gì, giống như trưởng bối nhà hàng xóm vậy.
Sơ Tranh đơn độc gặp mặt ông ta, nội dung nói, cũng đơn giản là những nội dung đã từng nói như vì sao cô không chết, sao mà trở về được vân vân.
"Đại nạn không chết, tất có phúc về sau..." Kelly cảm thán một tiếng: "Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô, rất không tệ. Cô lại là anh hùng liên minh, cô yên tâm, nếu cô đã trở về, thì sẽ không để cô thua thiệt đâu."
Thái độ của Sơ Tranh không kiêu ngạo không tự ti, nhưng cũng lễ phép: "Cảm ơn nguyên soái."
"Đây là những thứ cô nên có được." Kelly cười ha hả nói: "Lúc tôi lớn cỡ như cô, cũng không có được thành tích như cô đâu."
Sơ Tranh: "..."
Nguyên chủ làm ra thành tích lớn như vậy, kỳ thật chỉ là vì lấy chồng.
Địa vị của Lương gia quá thấp, muốn người nhà họ Lộ thừa nhận, cô ấy chỉ có thể xông phá ra một mảnh trời đất trong liên minh, tranh giành vinh quang về cho Lương gia.
Cho dù không thể môn đăng hộ đối với Lộ gia, nhưng cũng có thể làm người nhà họ Lộ nhả ra.
Chỉ là Nguyên chủ không nghĩ tới, cuối cùng sẽ tiện nghi cho chị gái mình.
"Nguyên soái, yến hội sắp bắt đầu rồi." Có người vào nhắc nhở Kelly.
"Được, cô nhóc, đi thôi." Kelly vẫy tay với Sơ Tranh.
-
Kelly mời không ít người, người tới lại dẫn cả người nhà, số người càng nhiều hơn.
Trên yến hội người người nhốn nháo, đám người gọn gàng xinh đẹp nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ, nhưng có ai biết, suy nghĩ chân thật trong nội tâm bọn họ là thế nào?
Kelly dẫn theo Sơ Tranh xuất hiện, cuộc yến hội trong nháy mắt yên tĩnh lại, dồn dập đưa mắt nhìn về phía cô gái bên cạnh Kelly.
Đây chính là nhân vật mấu chốt giúp bọn họ nghênh đón hòa bình?
Nhìn rất trẻ nha...
Kelly dựa theo quá trình nói hai câu mang tính hình thức, sau đó giới thiệu Sơ Tranh, cuối cùng bảo mọi người chơi vui vẻ.
Buổi yến hội này, nguyên nhân chủ yếu mà mọi người đến là vì Kelly, tiếp theo cũng là muốn xem nhân vật chính của chuyện ‘khởi tử hoàn sinh’ là Sơ Tranh.
Kelly dẫn Sơ Tranh đi một vòng, mọi người nói chuyện ngược lại rất khách khí.
Nhưng Kelly vừa đi, thì đã có người tiến lên: "Nghe nói lúc ấy máy bay chiến đấu của cô bị hút vào lỗ đen, cô an toàn xuyên qua lỗ đen bằng cách nào?"
Sơ Tranh bất động thanh sắc dò xét đối phương vài lần, giọng điệu lãnh đạm: "Không biết."
"Cô không biết?" Chất vấn trong giọng nói của đối phương quá rõ ràng.
"Tại sao tôi phải biết?" Sơ Tranh hỏi lại.
"Vì sao cô lại sống sót, đây không phải là chuyện nên biết sao?"
"Vận khí tốt." Cắn ta đi!
"..."
Người đến hỏi thăm cô rốt cuộc vì sao sau khi bị hút vào lỗ đen, mà vẫn có thể an toàn sống sót không phải số ít.
Những người này có tò mò đơn thuần, cũng có ý khác.
Sơ Tranh ứng • oán • phó với những người này xong, mọi người thấy cô không dễ chọc, tâm tư cũng nhạt đi, không ai tiến lên nữa.
Bọn họ lại không ngốc, nghe ngóng tin tức thì nghe ngóng tin tức thôi.
Đây chính là buổi tiệc do nguyên soái Kelly mở, làm quá mức, náo lên cuối cùng người xui xẻo lại chính là bọn họ.
Sơ Tranh đi đến vị trí góc khuất, hơi thở phào.
Ngày hôm nay nguyên soái Kelly mở bữa tiệc này, xem ra mục đích cũng không đơn giản như vậy...
"Sơ Sơ..."
Sơ Tranh nghe thấy có người gọi mình, nghiêng đầu nhìn về nơi âm thanh truyền tới.
Lộ Triệu Niên!
Trong nháy mắt khi Sơ Tranh trông thấy người đàn ông kia, trong đầu bật ra một cái tên như thế.
Lộ Triệu Niên tới rất gấp, quần áo trên người hơi loạn, ngay cả tóc cũng rối bời.
Dưới mí mắt đen sì một mảnh, cả người nhìn vô cùng chật vật rã rời.
Người đàn ông đứng ở đó, ánh mắt khóa chặt trên người cô, chỗ sâu trong đáy mắt có sóng ngầm ào ạt, cũng có không thể tin, lại khiếp đảm không dám tiến lên.
"Lộ tiên sinh." Sơ Tranh gật đầu.
Hầu kết Lộ Triệu Niên nhấp nhô, không ức chế được kích động, tay xuôi ở bên người run rẩy không thôi.
Cô ấy thật sự trở về rồi!
Lộ Triệu Niên nhịn không được tiến lên, muốn ôm Sơ Tranh, bị Sơ Tranh dễ dàng tránh đi: "Lộ tiên sinh, tự trọng."
"Sơ Sơ, là anh... Anh là Lộ Triệu Niên." Vẻ mặt Lộ Triệu Niên đột nhiên quýnh lên: "Em nhìn anh đi."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Lộ tiên sinh, tôi biết anh là ai."
Lộ Triệu Niên sững sờ.
"... Vậy sao em lại nói với anh như vậy?" Lạnh lùng như vậy, giống như một người xa lạ.
"Nếu không thì sao?" Bổ nhào vào trong lòng ngươi khóc à? Ngươi cũng không phải thẻ của ta! "Lộ tiên sinh, bây giờ anh là người có vợ, giữ khoảng cách với tôi thì tốt hơn."
Miễn cho chị gái tiện nghi lại kiếm chuyện với ta!
Tốt với ta, thì cách xa ta một chút!
Lộ Triệu Niên bị Sơ Tranh đâm trúng chỗ đau, mặc dù hôn lễ còn chưa hoàn thành, nhưng mà...
"Sơ Sơ, anh có thể giải thích chuyện này, anh cho là em chết rồi, anh không biết em còn sống."
Lộ Triệu Niên nói nói rồi muốn kéo tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh tránh đi, lui đến khoảng cách an toàn: "Lộ tiên sinh, chuyện như trách nhiệm, không cần tôi dạy anh chứ?"
Mặc kệ Lộ Triệu Niên có còn yêu nguyên chủ hay không, thì cô ấy cũng đã không còn nữa rồi
Sơ Tranh rời đi từ một bên khác, Lộ Triệu Niên muốn ngăn cô: "Sơ Sơ..."
Nhưng tốc độ của Sơ Tranh rất nhanh, đảo mắt liền biến mất trong đám người, Lộ Triệu Niên tìm không thấy người.
-
Người của Sơ Tranh chờ ở bên ngoài, chờ cô ra.
"Tiểu thư." Trần Xuyên thấy người ra, lập tức tiến lên: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không." Sơ Tranh đi về phía vị trí đỗ xe bay.
"Yến hội ngày hôm nay, tiểu thư ngài cảm thấy..." Trần Xuyên muốn nói lại thôi, anh ta luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy: “Nguyên soái Kelly là thật tâm muốn mở tiệc đón gió tẩy trần cho ngài sao?"
Cô gái bước đi không nhanh không chậm, bóng sáng sau lưng dần dần rời xa, giọng nói của cô đóng băng lại lộ ra mấy phần phách lối tự tin: "Có phải hay không không quan trọng, ông ta không thể làm gì tôi."
Trần Xuyên nghĩ đến tác phong của tiểu thư nhà mình, mặc dù đáy lòng rất tán đồng, nhưng mà...
"Nhưng tiểu thư, ông ta là nguyên soái..."
Sơ Tranh: "Anh cũng đừng quên, không chỉ có một mình ông ta là nguyên soái."
Trần Xuyên: "..."
Trần Xuyên mở cửa khoang xe bay ra, Sơ Tranh vừa chuẩn bị đi lên, đằng sau có tiếng bước chân đến gần.
Trần Xuyên thấp giọng quát một tiếng: "Ai!"
Người ở chỗ tối dần dần lộ ra, Trần Xuyên nhận ra người, cha mẹ tiểu thư...
Sơ Tranh hơi nhíu mày, yến hội ngày hôm nay có lẽ Lương gia không được mời, không nghĩ tới bọn họ sẽ chờ ở bên ngoài.
Lộ Triệu Niên, Lương gia... Còn thay phiên nhau ra sân cơ đấy.
"Sơ Tranh!" Ông Lương trầm mặt, đi lên chính là một câu: "Con trở về vì sao không về Lương gia?"
Sơ Tranh: "Lương tiên sinh, vì sao tôi phải về Lương gia?"
Ông Lương trừng mắt: "Đó là nhà con, vì sao con không trở về?"
Sơ Tranh: "Rất nhanh sẽ không phải."
Ông Lương không hiểu lời này lắm, nhíu mày chất vấn: "Con nói cái gì? Cái gì không phải?"
Bà Lương chen vào nói: "Cha mẹ không đến để nói với con những chuyện này, con trở về với cha mẹ trước đi! Con có biết bởi vì chuyện của con mà hôn sự của chị gái con bị chậm trễ không? Con còn có tâm tình tham gia yến hội à!"