Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 207: Vương Giả trở về (4)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đúng như lời ông lão nói.

Ân Hồng ở đây căn bản không phải vì hai mươi triệu kia.

Bọn họ chuyển xong tiền, cũng không có chút dấu hiệu muốn rời đi nào.

"Tiểu Tranh." Ân Hồng đi lên lầu, mang theo mấy phần ý cười: "Chú rất thích trang viên này, nếu không thì sau này để chú chăm sóc Tiểu Tranh nhé? Cũng coi như làm chút chuyện vì lão Thịnh."

"Ân Hồng!" Ông lão quát lớn một tiếng: "Thịnh tiên sinh có lỗi với cậu ở chỗ nào, mà bây giờ cậu cũng muốn bỏ đá xuống giếng?"

"Lão già, câm miệng!" Người bên cạnh Ân Hồng quát lớn: "Ở đây không đến lượt ông nói chuyện."

Sơ Tranh ngăn ông lão lại, cô đi lên phía trước hai bước.

Dưới nụ cười không có hảo ý của Ân Hồng, giơ tay lên...

Ân Hồng cũng không có phòng bị gì, bởi vì gã thấy, trong tay Sơ Tranh không có gì cả.

Nhưng cơ thể của gã đột nhiên bay ra ngoài, đập từ trên lầu xuống dưới lầu, lúc này trên mặt mới lộ ra thần sắc khiếp sợ.

Thuộc hạ của Ân Hồng lấy súng ra bắn Sơ Tranh một phát.

Đoàng ——

"Tiểu thư!"

Ông lão không kịp phản ứng vì sao Ân Hồng đột nhiên rơi xuống.

Nhưng khi họng súng nhắm vào Sơ Tranh, ông liền kinh hô ra tiếng.

Thân thể của Sơ Tranh không dùng được, nên không thể tránh ra, chỉ có thể dùng tơ hồng cuốn lấy viên đạn, rồi quăng nó về.

Viên đạn bay thẳng vào ngực của người nổ súng kia, thân thể cao lớn lăn xuống cầu thang.

"Nổ súng!"

Không biết là ai hô lên một tiếng.

Trong trang viên vang lên tiếng súng liên miên.

...

Sơ Tranh đi từ trên lầu xuống.

Phía dưới có đầy người nằm trên đất, có người chảy máu bất động, có người kêu rên không thôi.

Người vẫn còn tỉnh táo, đều sợ hãi nhìn cô gái đi từ trên cầu thang xuống.

Bọn họ nhiều người như vậy, nhưng không làm cô hao tổn một cọng tóc nào.

Đây là thứ ma quỷ gì vậy!

Cô gái hờ hững bước đi, vẻ mặt cô không có bất kì biểu cảm gì, trường hợp như vậy, giống như ở trong mắt cô, đã tập mãi thành thói quen.

Cô đi đến trước mặt Ân Hồng, đạp một cước lên người gã.

Cô gái cúi người, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt thanh lãnh nhìn vào mắt gã, gằn từng câu từng chữ hỏi: "Còn muốn chăm sóc tao không?"

Chó điên mà còn đòi chăm sóc ta!

Trong cuộc hỗn chiến vừa rồi, Ân Hồng trúng một phát đạn, lúc này mặt mũi trắng xanh, đầu đầy mồ hôi, trong đôi mắt lộ ra mấy phần hoảng sợ.

Đứa con gái này của Thịnh Mân đâu phải là chim hoàng yến.

Rõ ràng là một nữ ma đầu!

Tên khốn Thịnh Mân kia lại lừa gạt tất cả mọi người!

Rầm ——

Cửa lớn bị người đá văng.

Một đám người nối đuôi nhau tiến vào, trông thấy hoàn cảnh nơi này, đám người kia hiển nhiên cũng rất sửng sốt, đứng ở cửa ra vào không dám tiến lên.

Sơ Tranh hơi nghiêng đầu nhìn qua.

Một người đàn ông đón ánh sáng từ trong đám người đi tới.

Sơ Tranh thả tay xuống, đứng thẳng người.

Vào lúc Ân Hồng thở phào, đột nhiên đạp một cước tới.

Người đàn ông hai tay đút túi, đứng ở cửa ra vào, nhíu mày nhìn cô gái đứng giữa nơi bừa bộn hờ hững đạp Ân Hồng đến trợn trắng mắt.

Sơ Tranh vốn muốn đạp cho Ân Hồng ngất luôn.

Nhưng sức lực của cơ thể này không đủ, chỉ đạp Ân Hồng đến trợn trắng mắt mà thôi.

Nếu bây giờ bổ thêm một cước thì có vẻ hơi mất mặt.

Không thể bổ.

"Tranh Nhi." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp thuần hậu, như rượu ngon say lòng người.

Sơ Tranh giẫm lên máu, đi lên phía trước hai bước: "Tới bắt tôi?"

"Những người này do em giết?" Ánh mắt người đàn ông đảo qua mặt đất.

"Không phải."

Ta giết bọn chúng khi nào chứ?

Không phải còn sống nhăn răng ra đó à?

Nói lung tung!

Ân Hồng tức đến suýt ngất đi.

Ngay trước mặt người trong cuộc như gã mà còn phủ nhận thế kia, thích hợp sao?

Thích hợp sao!

Người đàn ông kia cũng không tin, bởi vì trong mắt hắn, Thịnh Sơ Tranh là một cô gái nhỏ yếu đuối, một con chó con chết cũng sẽ thương tiếc mất mấy ngày.

Sao có thể giết người được?

Nhưng những người này xảy ra chuyện gì nhỉ?

"Tranh Nhi, ngoan, cùng anh trở về." Thanh âm Thịnh Đình trầm thấp, mang theo hương vị dỗ dành.

Nếu như không biết những chuyện hắn từng làm, thì tuyệt đối là một người đàn ông hoàn mỹ làm người ta động lòng.

"Trở về với anh rồi bị anh nhốt lại à?"

Xin lỗi nha!

Cho tới bây giờ đều chỉ có ta nhốt người khác!

Chứ chưa có con chó điên nào dám nhốt ta đâu!

Hắn nhốt Thịnh Sơ Tranh cô không có ý kiến gì.

Nhưng bây giờ cô đang sử dụng thân thể này, vậy thì không được.

Lông mày Thịnh Đình nhíu lại đến lợi hại hơn, đáy mắt ẩn ẩn có chút hoài nghi, kinh ngạc và cả những cảm xúc khác.

Cô gái trước mặt này không còn mang đến cho hắn cảm giác nhu nhược yếu đuối như trong quá khứ.

Mặc dù cô nhìn qua vẫn như vậy, tinh tế đến mức làm cho người ta có thể tùy ý bẻ gãy.

Thế nhưng cô của bây giờ, mang đến cho hắn cảm giác không thể khống chế...

"Tranh Nhi, em gặp phải chuyện gì vậy?" Ánh mắt Thịnh Đình âm trầm, thấp giọng dò hỏi.

Sơ Tranh lạnh lùng cáo trạng: "Tiểu tình nhân nhà anh mang tôi đi, chuẩn bị tiêm cho tôi thứ gì đó, rồi ngụy trang thành tôi gặp chuyện."

Tiểu tình nhân...

Trang Di?

Đáy lòng Thịnh Đình lập tức trầm xuống.

"Tranh Nhi, em trở về cùng anh trước, những chuyện xảy ra trước đó, anh sẽ điều tra rõ ràng." Thịnh Đình vươn tay về phía Sơ Tranh.

"Không cần."

Ai muốn trở về với anh chứ?

Nằm mơ!

Nằm mơ cũng không thể!

"Tranh Nhi, nghe lời." Thịnh Đình trầm mặt xuống.

"Tôi không nghe, anh muốn làm thế nào?"

Thịnh Đình nhíu mày: "Tranh Nhi anh không muốn thương tổn em."

"Ừ."

Mi cứ tùy ý, làm gì được ta thì coi như ta thua.

Tiếng "ừ" tùy ý kia của Sơ Tranh, làm Thịnh Đình hoàn toàn không hiểu cô có ý tứ gì.

Nhưng nghĩ tới trước kia cô vẫn luôn kháng cự mình, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, nháy mắt với thuộc hạ bên cạnh.

Sơ Tranh bóp cổ tay.

Vương bát đản, đây không phải do ta kiếm chuyện, mà chính là bọn họ tự đưa tới cửa!

Ta phải làm rơi bọn họ!!

...

"Đừng làm cô ấy bị thương." Thịnh Đình vẫn không quên dặn dò người của hắn, không thể làm Sơ Tranh bị thương.

Nhưng Sơ Tranh thì không khách khí như vậy.

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn bị vây ở chính giữa, mỗi lần nhìn như sắp bắt được cô, thì chỉ trong nháy mắt, cô lại chạy mất.

Thần sắc Thịnh Đình tĩnh mịch, cánh môi mím thành một đường thẳng, quanh thân mang theo cảm giác áp bức.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn không gặp, mà người quen thuộc đột nhiên trở nên xa lạ.

Rầm——

Sơ Tranh túm lấy vật trang trí trong phòng khách đập vào trán một gã vạm vỡ.

Gã vạm vỡ hơi lung lay, rồi đổ rầm xuống đất.

Sơ Tranh: "..."

Đau quá nha.

Thịnh Đình giơ tay, người vây công Sơ Tranh dừng lại.

Sơ Tranh xách theo nửa cái vật trang trí, ghé mắt nhìn về phía người đàn ông đang đi đến gần mình.

Người đàn ông ra tay cực nhanh, khi Sơ Tranh phát giác được tiếng gió, thì tay của Thịnh Đình đã đến trước mặt cô.

Sơ Tranh lui lại một bước, nhưng vẫn bị người đàn ông túm được.

Thịnh Đình kéo Sơ Tranh về phía trước người, nhưng cánh tay đột nhiên mát lạnh, xung quanh giống như bị thứ gì cuốn lấy.

Cô gái tránh khỏi tay hắn.

Giơ tay cầm vật trang trí bên cạnh đập tới.

Con ngươi Thịnh Đình hơi co rút, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng thân thể không sao động đậy được.

Vật trang trí đập lên trán hắn, làm chấn động đến mức đầu óc hắn lập tức trống rỗng, Sơ Tranh đập xong một cái còn chưa thấy đủ, quay người cầm cái thứ hai, cực nhanh đập tới.

Khi thuộc hạ của Thịnh Đình kịp phản ứng, thì Sơ Tranh đã đập cái thứ ba.

Máu tươi từ trên trán Thịnh Đình chảy xuôi xuống.

Người của Thịnh Đình xông lên phía trước, kéo lấy Thịnh Đình lui về phía sau, cái thứ ba của Sơ Tranh rơi vào khoảng không.

Tay cô có chút đau.

Phải thuê vệ sĩ!

Đập người quá mệt mỏi!

Sơ Tranh trấn định đút tay vào trong túi, kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: "Không có việc gì thì đừng đến làm phiền tôi, cửa lớn ở bên kia, đi thong thả."

Cô gái đứng trong phòng khách bừa bộn, thần sắc lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.