Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cất điện thoại xong, nhìn đám người co lại thành một cục, quần áo không chỉnh tề: "Bây giờ trong tay chúng ta đều có nhược điểm của nhau, nếu cô không để ý thì tùy tiện truyền ra đi, chúng ta cùng xem thử, là ai hấp dẫn người khác hơn."
Thần sắc Bối Tiếu Tiếu vặn vẹo, ánh mắt giống như bôi độc.
Sơ Tranh không hề quan tâm đến ánh mắt của cô ta, hai tay đút trong túi, tiêu sái xoay người rời đi.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Trì Quy, ngăn cản Trì Quy hắc hóa. 】
Sơ Tranh mặt không cảm xúc lạnh a một tiếng.
-
Trì Quy.
Đại ca của trung học Hoa Hải, giáo viên toàn trường đều biết tiếng.
Sau khi trung học Hoa Hải và trung học Đông Dương sát nhập, quyền quản lý giao cho trung học Đông Dương, vị đại ca Trì Quy này liền nhận lấy đả kích nghiêm trọng.
Nhưng đại ca vẫn nổi lên xung đột với giáo viên.
Bước ngoặt quan trọng nhất là khoản tiền cô Lâm làm mất.
Trì Quy và mấy hồ bằng cẩu hữu của hắn, bởi vì bất mãn với giáo viên, nên chạy tới chỉnh giáo viên chơi.
Kết quả cô Lâm vừa vặn bị rớt tiền, giám sát lại quay được bọn họ lén lén lút lút.
Bọn người Trì Quy bị gọi đến hỏi, bọn họ đương nhiên không thừa nhận.
Nhưng mà giáo viên không tin!
Chủ yếu là giáo viên bên phía Hoa Hải, nhận định chính là bọn Trì Quy trộm.
Giáo viên của trung học Đông Dương hoài nghi thì hoài nghi, nhưng cũng chỉ có một chút giám sát như thế, không có chứng cứ khác, cho nên cũng không xử lý bọn họ được.
Chuyện này truyền ra trong trường học, không cần nghĩ cũng biết, bọn người Trì Quy thân là người có hiềm nghi, sẽ bị đối xử như thế nào.
Sau đó giống như bây giờ, cũng là du lịch mùa thu sau khi hai trường học sát nhập.
Trong lúc đó Trì Quy bị người ta ác ý chỉnh, Trì Quy không nhịn nổi cơn tức này, đánh nhau ẩu đả với người ta.
Người kia bị thương nghiêm trọng, Trì Quy bị xử lý cho thôi học.
Nhưng người bị thương kia cũng không tính bỏ qua cho Trì Quy như vậy, mang người đến gây chuyện với Trì Quy.
Cứ thường xuyên như thế, Trì Quy triệt để hắc hóa.
Chuyện cô Lâm rơi tiền cô đã giải quyết, không có bước ngoặt này, Trì Quy sẽ không cõng hiềm nghi trộm tiền trên lưng.
Như vậy bây giờ là...
Sơ Tranh tìm được Trì Quy, sắc mặt hắn đang tái nhợt đứng dưới một gốc cây, Sơ Tranh có thể trông thấy thân thể của hắn đang phát run.
Sơ Tranh: "??"
Mắc bệnh?
Sơ Tranh đi qua: "Anh làm gì thế?"
Trì Quy đột nhiên quay đầu, cảm xúc trong đáy mắt chuyển đổi cực nhanh, giống như muốn che giấu cái gì đó, lại bởi vì bản năng mà không cách nào che giấu được.
Sơ Tranh đi qua phía hắn.
"Cô đứng lại!" Trì Quy quát một tiếng.
Sơ Tranh ngừng bước chân, thật lòng hỏi: "Sao thế?"
"Không sao..." Trì Quy hít sâu một hơi: "Cô đi về trước đi."
Sơ Tranh: "..."
Ta về chẳng phải mi sẽ lạnh sao?
"Rốt cuộc là làm sao?" Sơ Tranh không kiên nhẫn, tiếp tục đi về phía Trì Quy.
Trì Quy hơi gấp: "Cô đừng tới đây! Có rắn!"
"Rắn?" Sơ Tranh chỉ chỉ trời: "Thời tiết này lấy đâu ra rắn?"
Rắn đều ngủ đông hết rồi được không?
Trì Quy: "..." Điểm chú ý của cô là cái này sao?
Ngón tay Trì Quy chỉ chỉ phía dưới.
Trong bụi cỏ bên chân hắn, có một con rắn to tầm bằng hai ngón tay như ẩn như hiện, đang ngóc đầu lên.
"Thật sự có rắn..." Con rắn này thành tinh à? Khí trời lạnh như vậy không ngủ đông đi, còn chạy đến đây tản bộ.
Trì Quy: "..."
Hắn nhìn rất giống người hay nói dối sao?
"Anh sợ rắn à?" Điểm chú ý của Sơ Tranh cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo.
Trì Quy lộ ra một nụ cười tái nhợt.
Hắn biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng hay là sao, mà cô còn phải hỏi lại lần nữa hả.
Hắn khẽ cắn môi, hỏi: "Cô không sợ?" Không phải con gái rất sợ những thứ này sao?
Giọng điệu Sơ Tranh bình thản: "Có gì mà phải sợ."
Sơ Tranh đứng ở bên cạnh đó cũng không có ý tứ muốn động, Trì Quy nhịn một chút: "... Vậy cô có thể giúp tôi lấy nó ra không?"
Lúc này trên mặt Trì Quy hơi nóng lên.
Xấu hổ cùng với sợ hãi.
Từ nhỏ hắn đã sợ rắn, chuyện này hắn cũng không có cách nào, ai mà không sợ hãi một thứ gì đó?
Bình thường ở trong thành phố, cũng gần như không nhìn thấy rắn.
Làm sao có thể nghĩ đến vào thời tiết này, mà trên núi còn có rắn hoạt động.
Mặt mũi cũng mất hết rồi!
Sơ Tranh vừa định động, lại đứng vững: "Anh cầu xin tôi đi."
Khóe miệng Trì Quy khẽ co giật: "Bạn học, cô quá đáng rồi."
Sơ Tranh không để tâm xòe tay ra: "Vậy anh đứng chỗ ấy đi, nói không chừng tâm tình nó tốt, sẽ đi ra đấy."
Trì Quy: "..."
Rốt cuộc là vì sao mà hắn phải ở đây chịu loại tội này chứ?
Còn không phải là vì cô sao!!
Cho mi xen vào việc của người khác này, bây giờ thì hay chưa!
"Tao đã nói bên này không có ai mà, bên kia hình như còn có đường, chúng ta đi lên xem xem."
Nơi xa có tiếng người truyền đến.
Nghe động tĩnh thì đang đi về phía bên này.
Sơ Tranh lạ lẫm với giọng nói kia, Trì Quy lại không xa lạ gì.
Nếu như bị đám người kia trông thấy...
"Nghĩ xong chưa? Người bên kia sắp đi qua rồi." Sơ Tranh nhắc nhở hắn.
"... Xin cô!" Trì Quy cắn răng.
Sơ Tranh buông tay khoanh trước ngực xuống, tiện tay nhặt một cành khô, dễ dàng hất con rắn kia ra, ném xuống phía dưới.
Thần sắc cô gái bình tĩnh, động tác lưu loát, Trì Quy không khỏi cảm thấy hình ảnh này khá quen mắt.
Hình như...
Trước đây rất lâu rồi, hình như từng có một màn như thế.
Ý nghĩ này cũng không chiếm cứ Trì Quy bao lâu, chợt lóe lên rồi biến mất không bắt được gì nữa.
Trì Quy vịn vào gốc cây bên cạnh thở một ngụm.
"Trì Quy..."
Người phía dưới đi lên, nhìn thấy Trì Quy, lập tức lên tiếng chào hỏi, nhưng độ thân thiện trong đó chẳng thấy bao nhiêu.
Sắc mặt Trì Quy vẫn hơi tái nhợt, nhìn tình huống có vẻ không đúng lắm.
Mấy người kia lập tức đi về phía bên này.
"Uii, Trì ca nhà chúng ta đang làm gì đó?"
"Hẹn hò với người đẹp à?"
"Sao sắc mặt Trì ca nhìn có vẻ không tốt lắm thế kia? Không phải là..." Mấy nam sinh cười vang một trận.
Trì Quy chậm vài giây, kéo Sơ Tranh ra phía sau: "Chúng mày rất rảnh?"
"Làm gì rảnh bằng Trì ca nhà chúng ta, còn ở đây hẹn hò với người đẹp... Trì ca thật khó lường nha, vừa mới vào trung học Đông Dương không bao lâu, mà đã câu được học sinh tốt rồi."
"Xem ra chúng ta phải học hỏi Trì ca nhiều nhiều, chúng mày nói có đúng không nào."
Mấy nam sinh mở miệng nói lời bẩn thỉu, lời nói rất khó nghe.
Lông mày Trì Quy nhíu chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người này càng thêm bất thiện.
"Chúng ta đánh bọn họ đi." Sơ Tranh ló đầu ra từ phía sau, nhỏ giọng đề nghị.
Dù sao nơi này lại không ai.
Mặc dù giảng giải chủ nghĩa xã hội ngay trước mặt thẻ người tốt không tốt lắm, nhưng ai bảo bọn chúng miệng tiện.
Trì Quy: "???"
Đây là lời mà một học sinh tốt như cô nên nói ra sao?
Trì Quy vốn muốn động thủ, Sơ Tranh nói như vậy, hắn ngược lại tỉnh táo lại.
"Đi."
Trì Quy kéo Sơ Tranh rời đi.
Mấy nam sinh ngược lại không ngăn cản, chỉ ở phía sau cười vang từng đợt.
Cô gái bị Trì Quy kéo đột nhiên quay đầu, trên gương mặt xinh đẹp kia là lạnh như băng không thấy mảy may chút cảm xúc gì.
Đặc biệt là cặp mắt kia, giống như người máy trên TV vậy, tròng mắt tựa như quả cầu pha lê xinh đẹp được khảm nạm lên.
Bị cô nhìn chằm chằm, đáy lòng không khỏi phát lạnh.
Tiếng cười vang im bặt lại.
Sơ Tranh và Trì Quy cũng biến mất ở trước mắt bọn họ.
"Nữ sinh kia có lai lịch gì?" Thật lâu sau có người lên tiếng.
"Không biết là lớp nào..."
"Ánh mắt cô ta thật dọa người."
"Dọa người gì chứ? Một con ranh mà thôi, chúng mày có phải đàn ông không thế?"
"..."
Vừa rồi không phải mày cũng bị dọa à?