Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tâm tình Khương Tĩnh cực kỳ không tốt, không đi ăn bữa khuya cùng đám Lư Hân Di, mà một mình đi về ký túc xá.
Cô ta nghĩ mãi mà không rõ, nếu như tiền kia không phải cô trộm, thì rốt cuộc Sơ Tranh lấy đâu ra một trăm ngàn.
Nhất định có vấn đề!
"Ưm..."
Trước mắt Khương Tĩnh tối sầm lại, một cỗ sức mạnh rất lớn túm cô ta đi sang bên cạnh, sợ hãi ập đến làm cô ta muốn lên tiếng hô to cầu cứu.
Đáng tiếc trong cổ họng cô ta chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào rất nhẹ.
Âm thanh bên tai càng ngày càng xa, bốn phía dần dần yên tĩnh lại, Khương Tĩnh không biết mình bị kéo tới nơi nào.
Đây là trường học, vì sao cô ta lại gặp phải chuyện như vậy?
Cô ta không muốn chết!
Khương Tĩnh cảm giác mình bị ném xuống đất, mắt bị bịt kín, không thấy gì cả.
Người bắt cô ta đi không phát ra bất kỳ âm thanh gì, Khương Tĩnh ngửi thấy mùi lá cây mục nát, đây là rừng cây của trường học?
Vì sao không nói lời nào?
Người bắt mình là ai?
Gặp phải lưu manh sao?
Trong đầu Khương Tĩnh hiện lên đủ loại suy nghĩ, thậm chí đã nghĩ đến, sáng mai mình bị phát hiện sẽ leo lên đầu đề.
Không...
Cô ta không muốn chết.
-
Sơ Tranh đẩy cửa ký túc xá ra đi vào, Lư Hân Di và Diệp Mộng Duyệt đồng thời im lặng.
Bầu không khí trong ký túc xá cổ quái.
Sơ Tranh giống như không có cảm giác gì, tự làm chuyện của mình.
Lư Hân Di và Diệp Mộng Duyệt giằng co một hồi, liếc nhìn nhau, rồi ngồi xuống một bên thì thầm.
Mắt thấy sắp đến giờ tắt đèn, Khương Tĩnh vẫn chưa về.
Diệp Mộng Duyệt: "Sao Tiểu Tĩnh vẫn chưa về?" Trước đó Khương Tĩnh không đi cùng bọn họ, nói muốn trở về ký túc xá trước.
Kết quả bọn họ đã trở về hết, Khương Tĩnh vẫn chưa về.
Lư Hân Di lấy điện thoại di động ra: "Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy."
Điện thoại không ai nghe máy, lúc này hai người mới hơi sốt ruột, Khương Tĩnh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Ngay khi bọn họ chuẩn bị đi tìm, Khương Tĩnh trở về.
Cả người chật vật, nhìn giống như từng bị đánh vậy.
"Tiểu Tĩnh!" Lư Hân Di kinh ngạc tiến lên, đỡ cô ta: "Sao cậu lại thế này? Sao lại biến thành thế này?"
Khương Tĩnh hữu khí vô lực: "Cho tớ uống miếng nước."
Diệp Mộng Duyệt luống cuống tay chân rót nước, cho Khương Tĩnh uống xong.
"Tiểu Tĩnh, sao cậu lại thành thế này? Ai làm cậu thành như vậy?"
Khương Tĩnh chậm rãi thở mấy hơi: "Tớ cũng không biết... Không nhìn thấy người."
Bây giờ Khương Tĩnh nghĩ lại vẫn còn có chút sợ hãi.
Cũng may mắn đối phương chỉ đánh cô ta một trận, không làm cô ta bị thương nhiều.
Khương Tĩnh cũng không biết mình đắc tội...
Khương Tĩnh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía giường của Sơ Tranh.
Sơ Tranh dựa trên giường lật một quyển sách Hóa Học, tư thái nhàn nhã lại tùy ý.
"Hàng Sơ Tranh, là cậu!" Khương Tĩnh cọ cọ đứng lên, một giây sau lại "a" một tiếng ngồi trở lại, che lấy sau lưng, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Tôi?" Sơ Tranh buông sách Hóa Học xuống: "Tôi làm sao?"
"Là cậu làm ra đúng không!" Khương Tĩnh cắn răng: "Là cậu đánh tôi!"
Gần đây cô ta căn bản không đắc tội với ai.
Người duy nhất có động cơ chính là Sơ Tranh.
"Không có, không phải tôi." Đừng nói lung tung!
Khương Tĩnh duỗi một ngón tay ra, chỉ về phía cô: "Ngoại trừ cậu thì còn có thể là ai?"
Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: "Bạn học, cô giáo chưa từng dạy cô, làm việc phải có chứng cứ à." Không có chứng cứ chính là đùa nghịch lưu manh đấy!
"Đây không phải là chứng cứ à?" Khương Tĩnh chỉ vào vết thương trên người mình.
"Chuyện này chỉ có thể nói rõ cô bị thương, liên quan gì đến tôi?" Ngón tay Sơ Tranh đè lên sách Hóa Học, ngữ điệu càng thêm bình tĩnh: "Cô giáo chưa từng dạy cô cái gì gọi là chứng cứ à?"
Khương Tĩnh: "..."
Lúc ấy Khương Tĩnh bị che mặt, căn bản không thấy rõ người, càng không nghe thấy âm thanh gì.
Chắc chắn là cô làm ra!
Đáy lòng Khương Tĩnh cực kỳ vững tin.
Khương Tĩnh cắn răng: "Cậu chờ đó cho tôi!"
Khương Tĩnh đi tìm giáo viên cáo trạng, yêu cầu giáo viên làm chủ cho mình, tìm ra người đánh mình.
Học sinh bị đánh, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Lúc này đến chỗ bảo vệ kiểm tra giám sát xem vị trí mà Khương Tĩnh nói, nhưng trong giám sát chỉ nhìn thấy Khương Tĩnh đi một mình.
Chỗ giao nhau của hai giám sát có góc chết, chờ Khương Tĩnh xuất hiện lần nữa, đã là bộ dạng như lúc này.
Khương Tĩnh căn bản không tìm thấy là ai đánh mình.
Nhưng Khương Tĩnh bị đánh là sự thật, chỉ có thể nói có một người làm thế.
Khương Tĩnh xém chút tức giận đến qua đời tại chỗ.
Giáo viên dẫn Khương Tĩnh đi xử lý vết thương trước, vết thương nhìn qua rất nghiêm trọng, kì thực đều là chút vết thương ngoài da, đau thì đau một chút, nhưng rất nhanh là khỏi thôi.
Giáo viên bảo Khương Tĩnh về trước đi, chuyện này họ sẽ điều tra rõ ràng.
Nhưng Khương Tĩnh không thuận theo.
Tại chỗ xác nhận là Sơ Tranh làm ra.
Sơ Tranh có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, có người có thể làm chứng cho cô, Khương Tĩnh xác nhận chính là ăn không nói có.
Lúc trước vốn đã có chuyện Khương Tĩnh xác nhận Sơ Tranh trộm tiền, đã để lại ấn tượng xấu trong lòng một số giáo viên, bây giờ lại náo ra một màn như thế...
-
Không tìm được kẻ đánh người, Sơ Tranh lại có chứng cứ chứng minh cô không ở chỗ đó, chuyện này cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì.
Trở lại ký túc xá, Khương Tĩnh nhìn chằm chằm Sơ Tranh, ánh mắt hung ác: "Tôi biết là cậu."
Sơ Tranh đột nhiên tới gần Khương Tĩnh, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Thì làm sao." Ngươi có thể làm gì ta!
Con ngươi Khương Tĩnh đột nhiên trừng lớn.
"Tôi biết ngay là cậu..." Khương Tĩnh giơ tay liền muốn đánh Sơ Tranh.
Động tác của Sơ Tranh càng nhanh hơn, bóp chặt cổ tay Khương Tĩnh, vặn xuống phía dưới một cái, sau đó hất người lên tường phòng ngủ.
Diệp Mộng Duyệt và Lư Hân Di giật mình: "Các cậu làm gì thế!"
Phía sau lưng Khương Tĩnh đụng vào tường, đau đến mức cô ta hút khí một trận.
"Hàng Sơ Tranh..."
Sơ Tranh đi đến bên tai Khương Tĩnh, toàn thân lộ ra khí thế hung ác: "Cô còn chọc tôi lần nữa, tôi không thể bảo đảm lần sau sẽ làm ra những chuyện gì đâu."
Khương Tĩnh liếc mắt đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.
Trong đôi mắt kia là cảm xúc mà cô ta hoàn toàn xa lạ.
Chỉ nhìn vào đó một chút, là giống như có sông băng núi tuyết sụp đổ, cô ta sẽ bị mai táng ở trong đó.
Khí lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán, phía sau lưng cả kinh đến đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Ánh mắt cô trở nên đáng sợ như vậy từ bao giờ...
Phải, chính là đáng sợ.
Khương Tĩnh có loại cảm giác như mình bị ác ma nhìn chằm chằm, không cẩn thận là sẽ bị chia năm xẻ bảy, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không thừa lại.
Sơ Tranh buông cô ta ra, thân thể Khương Tĩnh như nhũn ra, trượt theo tường ngồi xuống.
Ánh mắt nói không nên lời là phẫn nộ hay là hoảng sợ, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.
Sơ Tranh vỗ vỗ tay, thần sắc lãnh đạm đi ra.
Trước sau cũng chỉ có mấy giây, Lư Hân Di và Diệp Mộng Duyệt tiến lên đỡ Khương Tĩnh dậy.
Sau đó Khương Tĩnh yên lặng, không nói gì thêm.
-
Tiền cô Lâm làm mất đã tìm được, là bản thân cô Lâm thất thủ, trường học bên này đã làm sáng tỏ.
Số tiền kia rốt cuộc làm sao mà tìm được, chỉ sợ trừ Sơ Tranh thì không ai biết được.
Vì làm rõ ràng chuyện cô Lâm dùng thứ gì để đựng, cô đã hao hết miệng lưỡi với Vương bát đản đấy.
Cô quá khổ.
Kết quả này mặc dù không giống như các bạn học đoán, nhưng cũng coi như là một kết quả tốt.
Từ sau khi Sơ Tranh uy hiếp Khương Tĩnh ở trong ký túc xá, Khương Tĩnh thành thật hơn không ít, trông thấy Sơ Tranh liền đi vòng qua.
Lư Hân Di và Diệp Mộng Duyệt thấy Khương Tĩnh như vậy, đương nhiên cũng tránh Sơ Tranh.
"Tiểu Tĩnh, cậu thật sự cảm thấy người đánh cậu là Hàng Sơ Tranh sao?"
Sơ Tranh không ở ký túc xá, Khương Tĩnh nói chắc chắn: "Chắc chắn là cô ta."
"Nhưng cô ta có chứng cứ không ở đó mà." Diệp Mộng Duyệt: "Có phải cậu nghĩ sai rồi không?"
"..."
Sao cô ta có thể nghĩ sai được, chính cô cũng đã thừa nhận rồi mà.