Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ngươi biết Sư Dịch không?"
"Đó là ai?"
Vẻ nghi ngờ trên mặt Khấu Đạt không giống giả vờ.
Khấu Đạt cũng không thèm để ý Sơ Tranh nói ai, khí thế trên người đột nhiên phát sinh chuyển biến, ông ta mang theo vài phần tự tin nói: "Tam hoàng tử phi, bây giờ ngươi thả ta ra, để sách lại, sau khi trở về giữ kín như bưng, thì ngươi vẫn là Tam hoàng tử phi."
"Ta không thì sao?" Đại lão chính là có tâm lý đối nghịch đấy.
"Tam hoàng tử phi, ngươi vẫn muốn nhìn thấy mặt trời sáng mai chứ?"
"Ngươi uy hiếp ta?"
Khấu Đạt cười cười, nếp nhăn ở trên mặt xô vào nhau, làm ông ta nhìn nhiều hơn mấy phần hòa ái.
Khấu Đạt rõ ràng là có thứ gì đó để dựa vào, lúc này mới dám lộ ra bộ mặt thật.
"Có lẽ khi Tam hoàng tử phi tới đây, cũng không có ai biết được, ngày hôm nay cho dù ngươi mất tích, thì có ai biết ngươi mất tích như thế nào không nhỉ?"
"Vị ca ca kia của ngươi có lợi hại hơn nữa, thì chẳng lẽ còn có thể trống rỗng biến ra chứng cứ à?"
"Tam hoàng tử phi, ngươi không nên chọn sai đường."
Sơ Tranh nghe hiểu: "Ngươi muốn giết người diệt khẩu?"
"Tam hoàng tử phi, ta chỉ đang cho ngươi lựa chọn."
"Ồ." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Vậy ta cảm ơn ngươi nha."
Khấu Đạt không nghe ra chút ý cảm ơn nào, ngược lại cảm giác như đang khiêu khích mình.
"Tam hoàng tử phi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Sơ Tranh bất thình lình tung ra một câu: "Ta hạ độc cháu ngoại của ngươi rồi."
Khấu Đạt: "!!!"
"Ngươi cảm thấy ta chết rồi, thì hắn còn có thể sống không?" Uy hiếp người ai mà không biết chứ! Cho rằng ta ăn chay chắc?
Sơ Tranh khom người nhặt quyển sách kia lên: "Cháu trai của ngươi quan trọng, hay là mạng của ta quan trọng? Không bằng ngươi cũng chọn thử xem?"
Khấu Đạt: "..."
Cảm xúc trên mặt Khấu Đạt tuy có chút biến hóa, nhưng cũng không lộ ra quá nhiều.
Ông ta không xác định Sơ Tranh nói thật hay giả...
Lỡ như lừa ông ta thì sao?
Khấu Đạt quyết định chắc chắn, hướng ra phía ngoài cửa sổ huýt sáo một cái.
Sát khí sắc bén ùn ùn kéo tới, tiếng phá cửa sổ dính liền với âm cuối của tiếng huýt sáo kia.
Vù ——
Trường kiếm hiện ra hàn quang, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Sơ Tranh.
Sơ Tranh chuyển trong sách tay, dễ như trở bàn tay ngăn một kiếm kia lại, sách đè lên lưỡi kiếm, xoay ngược chiều kim đồng hồ một vòng, ép thấp kiếm xuống.
Sát thủ hơi kinh ngạc, không ngờ tới Sơ Tranh có thể tuỳ tiện ngăn mình lại như thế.
Hắn ta lập tức rút kiếm lui về phía sau.
Sơ Tranh lại không cho hắn ta cơ hội này, cấp tốc lách mình đến đằng sau sát thủ, nhấc chân chính là một cước, vừa vặn đá vào mông sát thủ.
Sát thủ nhào người về phía trước, ‘phụt" một tiếng, lưỡi kiếm đâm vào người Khấu Đạt.
Khấu Đạt đau đến mức kêu thảm một tiếng, sát thủ cả kinh vội vàng rút kiếm ra, Khấu Đạt đau đến xém ngất đi.
"Chuyện này không liên quan đến ta, hắn đâm." Sơ Tranh đứng ở bên cạnh quăng nồi.
Sát thủ: "..."
Mẹ nó ngươi không đạp ta, thì ta có thể đâm trúng chủ tử nhà mình à?
Sát thủ càng ủy khuất hơn chính là, vừa rồi tốc độ của nữ nhân này nhanh đến mức hắn ta cũng không kịp phản ứng.
Từ trước tới nay hắn ta chưa bao giờ gặp ai có thân thủ nhanh như vậy.
Khấu Đạt đau đến mức lửa giận bốc lên: "Giết nàng!! Giết nàng!!!"
Khấu Đạt vốn muốn bắt lấy Sơ Tranh, dù sao đằng sau cô còn có một Yến Khâm, ông ta không muốn náo loạn quá lớn.
Nhưng bây giờ ông ta chỉ muốn giết nữ nhân này!
Sát thủ được lệnh, xách kiếm, quay người lập tức bổ tới.
Sơ Tranh tránh rất dễ dàng, ngay cả góc áo của đối phương sát thủ cũng không sờ được.
Mà mỗi lần cô động thủ, va chạm trên chính diện, sát thủ liền cảm thấy gan bàn tay run lên, nhiều lần xém ném kiếm ra ngoài.
"Phụt..."
Sát thủ lần nữa đâm vào Khấu Đạt.
Sơ Tranh lập tức chỉ và xác nhận: "Vẫn là hắn."
"Phụt..."
"Lại là hắn!"
Khấu Đạt bắt đầu mắt trợn trắng, sắp ngất đi.
Nơi sát thủ đâm trúng đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà đau lắm!
Sát thủ cũng phát hiện mình bị Sơ Tranh đùa bỡn, cảm giác tôn nghiêm của thân là sát thủ bị mạo phạm, lúc này gầm nhẹ một tiếng, xuất ra toàn lực.
Sơ Tranh không có tâm tư chơi nữa, vài ba chiêu là giải quyết xong sát thủ.
-
Sơ Tranh chuồn về trong phủ, cầm quyển sách kia suy nghĩ nửa ngày, vẫn gọi Sư Dịch vào.
Hơn nửa đêm, Sư Dịch kỳ thật có chút sợ mạo phạm.
"Tiểu thư, người có chuyện gì?"
Sư Dịch đứng ở ngoài cửa sổ, trăng tròn treo cao, ánh sáng bạc chiếu xuống, ánh sáng và bóng tối chia cắt hắn thành hai nửa, một nửa chìm trong ánh trăng, một nửa ẩn giấu trong bóng đêm.
"Vào đây."
"Tiểu thư, đã khuya lắm rồi." Sư Dịch uyển chuyển từ chối.
Sơ Tranh lấy quyển sách kia ra: "Ngươi chắc chắn không vào?"
Trong nháy mắt khi Sư Dịch nhìn thấy quyển sách kia đã có chút thất thố, một giây sau chống vào bệ cửa sổ vào phòng.
"Ngươi... Tiểu thư tìm được ở đâu?"
"Ta muốn tìm, tự nhiên có thể tìm được."
Sư Dịch giơ tay muốn lấy.
Sơ Tranh giơ cao lên, động tác của Sư Dịch thất bại, ánh mắt hơi ngưng lại, rơi vào người cô gái trước mặt.
Sơ Tranh lui lại hai bước, cầm sách tùy ý lật ra: "Ngươi lấy gì để trao đổi đây?"
Vất vả lắm mới có được một cái cớ, không thể bỏ qua như vậy đúng không?
Ta phải nghía... Chủ động một chút!
Sư Dịch: "..."
Sư Dịch thu tay lại, cũng lui lại hai bước theo, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rộng tầm một mét.
"Tiểu thư muốn gì?"
Sơ Tranh đưa sách ra sau lưng, tiến lên hai bước, đến bên tai Sư Dịch.
Khi Sơ Tranh lui ra, vành tai Sư Dịch dần dần phiếm hồng, đầu ngón tay nắm lấy bội kiếm hiện ra màu xanh trắng.
Thật lâu sau, Sư Dịch nghẹn ra một câu: "Tiểu thư cho ta suy nghĩ một chút."
Sơ Tranh làm dấu tay tùy ý.
Sư Dịch cực nhanh rời phòng, mấy bước nhảy lên cây bên ngoài, lá cây che chắn thân hình hắn.
Sư Dịch ngồi ở trên cành cây, ánh mắt nhìn qua tầng tầng lá cây trùng trùng điệp điệp, nhìn cánh cửa sổ đã đóng lại kia.
Hắn lấy từ trong ngực ra khối ngọc bội mà Sơ Tranh đưa cho, bàn tay khẽ lướt qua trên đó, vừa ôn nhuận vừa nhẵn nhịu.
Giống như...
Ánh mắt Sư Dịch tối sầm lại, cất ngọc bội vào lại trong ngực, đứng dậy muốn rời khỏi nơi này.
Một giây sau nghĩ đến cái gì đó, lại ngồi trở lại.
Sư Dịch ngồi đến hừng đông, nhìn cánh cửa sổ kia bị người ta đẩy ra, bên trong xuất hiện một bóng người.
Sư Dịch đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhiều cửa sổ như vậy, cô vẫn chỉ mở cánh này...
Là trùng hợp, hay là cô biết mình ở đây?
Ở gần đây, nơi thích hợp để ẩn thân cũng không nhiều, cô có thể đoán ra được dường như cũng không kỳ quái.
Sư Dịch hất bay những suy nghĩ loạn thất bát tao kia đi, cẩn thận suy nghĩ điều kiện Sơ Tranh đưa ra.
Kỳ thật hắn cũng không có tổn thất gì...
Nhìn thế nào cũng thấy là cô ăn thiệt thòi.
Sư Dịch xoắn xuýt một ngày, ban đêm vẫn tiến vào gian phòng của Sơ Tranh.
Dường như Sơ Tranh biết hắn sẽ đồng ý, đang chờ hắn.
"Chỉ cần ta... Ngươi thật sự cho ta?"
"Đương nhiên, ta nói lời giữ lời."
"..."
-
Sư Dịch cầm sách, đi ra khỏi gian phòng.
Sơ Tranh tựa ở bên cửa sổ, gọi hắn lại: "Đây là sổ sách, ngươi cần nó để làm gì?"
Sư Dịch đột nhiên hoàn hồn: "Ngươi biết?"
"Đương nhiên." Sơ Tranh thò người ra ngoài: "Lấy được đồ, đương nhiên phải hỏi xem nó có tác dụng gì."
Sư Dịch: "..."
Sơ Tranh hỏi: "Ngươi có thù với Khấu gia, hay là có thù với ai trên sổ sách này?"
Nam nhân lặng yên không tiếng động đứng trong bóng tối, Sơ Tranh không nhìn thấy sắc mặt của hắn.
Ngay khi Sơ Tranh cho là hắn sẽ không nói, nam nhân đột nhiên lên tiếng: "... Thừa tướng."
Nói xong Sư Dịch cũng có chút hối hận, những chuyện này không liên quan gì đến cô, nói cho cô biết làm gì...
Trước đó đã từng nói, bây giờ triều đình thiết lập hai bên Thừa tướng và Thượng Thư Lệnh có quyền lực tương đương nhau, quyền lực hạn chế và tác động đến lẫn nhau.