Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1924: Thế giới trong gương (1)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ngồi trên chiếc giường mềm mại, nhìn người trong chiếc gương đối diện mặc đồ ngủ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt xanh đen, bộ dáng hỏng bét, giống như mấy ngày không tắm rửa, vẻ mặt trống không trong nháy mắt.

Đây là ai vậy!

Từ từ... Ta đang tiến vào trong phó bản của game?

Cảm giác này không đúng lắm nha.

Sơ Tranh kêu Vương Giả hai tiếng, Vương Giả chậm rãi bò lên online: 【 Tiểu tỷ tỷ, sao thế? 】

"Đây là thế giới game? Hay là mi lại truyền tống?"

【 Tiểu tỷ tỷ, bây giờ đang ở thế giới nhiệm vụ nha. 】

Sơ Tranh: "..."

Mẹ!

Mẹ nó nếu ta không ra ngoài, có phải đám người kia cũng cho là ta giống như tổng giám đốc của họ không?

Mi một ngày không hố ta là không thoải mái đúng không?

【...】 Ngài vui vẻ là được rồi, ta chỉ là một cái hệ thống yếu ớt bất lực, ta có thể nói gì được.

Cưỡng ép mỉm cười. jpg

"Cốc cốc..." Ngoài cửa phòng có người gõ cửa: "Tiểu Sơ, con dậy chưa? Đã hai ngày rồi con chưa ăn gì, con ra ăn chút gì đi..."

"Nếu cứ tiếp tục như thế thân thể con sẽ không chịu được đâu."

"Tiểu Sơ?"

"Con mở cửa ra được không?"

Sơ Tranh không đáp, tiếng đập cửa bên ngoài tiếp tục một hồi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, rất nhanh Sơ Tranh chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa, toàn bộ thế giới lâm vào trong một mảnh yên tĩnh.

Mặt đất có ánh sáng mặt trời nhỏ vụn chiếu xuống, gió nhẹ thổi màn cửa trắng thuần bay múa trên không trung.

Ngoài cửa sổ là một gốc cây nở ra những bông hoa nhỏ màu trắng, từ vị trí này của cô, rất dễ dàng trông thấy tán cây xanh um tươi tốt, xen lẫn một chút sắc trắng.

Nhìn về phía nơi xa, cũng không phải là cao ốc chọc trời, mà là một mảnh nhà trệt, ngẫu nhiên xen lẫn tòa nhà cao hai ba tầng.

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, đổ về trong chiếc giường lớn mềm mại sau lưng.

-

Nguyên chủ họ Úc, năm nay 26 tuổi, là một nhà thiết kế thời trang nổi danh.

Nhưng gần đây nguyên chủ gặp phải một số chuyện, đầu tiên là tác phẩm mới của cô ấy bị tố đạo nhái, mà người bị đạo lại là một vị thành niên từ 10 năm trước.

Chuyện này khiến nguyên chủ vừa phiền muộn vừa tức giận, mỗi một tác phẩm của cô ấy đều là bản gốc, sao lại thành đạo nhái rồi?

Nhưng khi cô ấy đi xác minh, cô ấy thật sự trông thấy mười năm trước đã từng có người công khai ra tác phẩm ấy.

Cách thời gian 10 năm, cô ấy nhìn thấy tác phẩm của mình.

Loại cảm giác tê cả da đầu, không thể tưởng tượng nổi kia gắt gao bao vây lấy nguyên chủ.

Cô ấy nghĩ mãi mà không rõ vì sao.

Càng không cách nào giải thích với người khác về chuyện này.

Những tác phẩm kia cũng không có kí tên, nguyên chủ không có bất kỳ đáp lại gì, chỉ thay thế tác phẩm bị tố kia thành những tác phẩm khác, cho nên chuyện này náo loạn một thời gian rồi cũng trở nên yên lặng.

Lần này có lẽ là ngoài ý muốn, có lẽ là có người muốn hại cô ấy.

Nhưng một tháng sau, nguyên chủ lần nữa bị tố đạo nhái.

Tình huống giống y đúc lần thứ nhất, tác phẩm vốn là bản gốc của cô ấy lại xuất hiện trên báo chí vào 10 năm trước.

Lần trước chỉ là trên mạng, điểm này có thể giả tạo ra được.

Nhưng trên báo thì giải thích thế nào?

Một tấm có thể là giả tạo, nhưng mười tấm hai mươi tấm, bị những người ở những nơi khác nhau tìm ra, thì vẫn là giả tạo ra sao?

Báo chí từ 10 năm trước có lẽ khó tìm, nhưng toà soạn nhất định sẽ có, còn có một số người có thói quen cất giữ báo chí.

Cho nên theo trên mạng lật tìm ra báo chí càng ngày càng nhiều, nguyên chủ lâm vào trong lời mắng chửi đạo nhái.

Tiếp đó tác phẩm trước kia của cô ấy, cũng lần lượt bị người đào ra, đều là đạo nhái.

Trước khi cô ấy công bố ra, đã sớm có người công bố trước.

Thanh danh của nguyên chủ trong vòng bị hủy đi toàn bộ, công việc cũng mất.

Nhưng mà đến lúc này, cô ấy vẫn không rõ rốt cuộc là vì sao.

Vì sao tác phẩm của mình lại xuất hiện ở 10 năm trước, mà lại trở thành tác phẩm của một người tên là Du Thi.

Nguyên chủ tra xét cô gái tên Du Thi kia, phát hiện cô ta ở ngay sát vách nhà mình.

Khu chỗ nguyên chủ ở đừng nhìn bộ dạng mà nhầm, nơi này là trung tâm thành phố, bởi vì là kiến trúc cổ, nên đang được bảo vệ.

Không ít người muốn mua nhà ở đây cũng không mua được, giá cả cao hơn giá trên trời.

Nhà nguyên chủ ở chính là nhà nhỏ ba tầng, chiếm diện tích rất lớn. Nhưng cách một bức tường, có xây dựng hai gian phòng đơn sơ, Du Thi ở chỗ đó.

Mảnh đất kia thật ra là khu vực công cộng, năm đó mọi người đồng tình với cha con Du Thi, đồng ý cho bọn họ ở dựng phòng ở tạm ở đó, ai biết lần dựng tạm này chính là rất nhiều năm.

Nguyên chủ cũng tầm tuổi Du Thi, nhưng bởi vì không phải học cùng một trường, nguyên chủ học đại học cũng là ở nước ngoài, cho nên cũng không hiểu rõ người hàng xóm này.

Bây giờ cô ấy phát hiện, tác phẩm của mình, vậy mà vào mười năm trước, lại trở thành tác phẩm của Du Thi.

Chuyện này khiến nguyên chủ nghĩ thế nào cũng không ra.

Chuyện này cũng chưa tính, rất nhanh nguyên chủ liền phát hiện Du Thi biến hóa càng lúc càng lớn.

Trước kia cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ, nhưng trong lúc vô tình, lại trở thành nhà thiết kế của một công ty.

Ấn tượng của người xung quanh đối với cô ta, cũng phát sinh biến hóa quỷ dị.

Giống như cô ta vẫn luôn làm nhà thiết kế của công ty đó.

Nguyên chủ hỏi cha mẹ mình, cha mẹ trả lời cũng giống y như ấn tượng của người bên ngoài.

Chỉ có nguyên chủ tỉnh táo biết, cô ta không phải.

Tư liệu trước đó cô ấy tra được biểu hiện, Du Thi chỉ tốt nghiệp trung học, bởi vì cần gánh tiền thuốc men của cha, cho nên cũng không học đại học.

Những năm này từng làm rất nhiều công việc, nhưng căn bản không liên quan gì đến thiết kế thời trang.

Danh tiếng của Du Thi dần dần lớn lên, cũng không phải cô ta làm nhiều chuyện oanh động, mà chính là giữa lúc bất tri bất giác, dường như mọi người đã biết đến cô ta.

Người trong vòng ca tụng cô ta là thiên tài, nữ thần...

Thậm chí đã nổi tiếng ra ngoài vòng.

Mà nguyên chủ thì sao?

Danh dự của cô ấy đã sớm bị hủy hoại vì đạo nhái, rất nhiều tác phẩm của cô ấy đều bị gán mác đạo nhái.

Hơn nữa còn đạo nhái của cùng một người.

Sau đó có người phát hiện ra bọn họ là hàng xóm, bắt đầu công khai tung lên mạng.

Nói cô ấy đạo tác phẩm 10 năm trước của Du Thi.

Bắt nạt Du Thi lúc ấy không có bất kỳ bối cảnh gì, không làm gì được cô ấy.

Đủ loại nước bẩn tạt lên người cô ấy.

Mặc dù nguyên chủ biết Du Thi không thích hợp, nhưng cô ấy không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ có thể nhìn thanh danh của mình càng ngày càng kém.

Ở vào tình thế như vậy, nguyên chủ rất nhanh mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.

Có mấy lần dưới cơn xúc động đi tìm Du Thi giằng co, lại bị người ta xem như bệnh tâm thần.

Cuối cùng người nhà của cô ấy không chịu được những quấy rối này, mang theo cô ấy dọn nhà.

Dù vậy, nguyên chủ vẫn có thể không ngừng trông thấy tin tức của Du Thi trên mạng, bệnh tâm lý của nguyên chủ càng ngày càng nghiêm trọng, gặp người liền nói đó là tác phẩm của cô ấy.

Cuối cùng nguyên chủ tự sát.

Khi chết, cô ấy trải tất cả tác phẩm của mình trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ những tác phẩm kia.

Nhưng cái chết của cô ấy lại làm cho người trên mạng cảm thấy cô ấy đang xấu hổ vì đạo nhái.

-

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hạc giấy rũ xuống trên trần nhà, giơ tay sờ sờ trán.

Nếu như không phải ký ức của nguyên chủ có vấn đề, thì chính là thế giới này có chút... Đặc biệt.

Tác phẩm thuộc về Úc Sơ Tranh, tại sao lại xuất hiện ở 10 năm trước, trở thành tác phẩm biểu dương tên tuổi của Du Thi?

Sơ Tranh nằm một lúc, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Từ vị trí này của cô, rất dễ dàng trông thấy căn nhà giản dị nằm sát bên tường nhà cô.

Tuyến thời gian bây giờ đã hơi trễ, ở trên mạng đều là tin xấu về nguyên chủ, công ty cũng đã sa thải cô ấy.

***

Vị diện này kích thích theo đúng nghĩa đen của từ kích thích luôn đó mọi người (="ω´=)

Mọi người có muốn chơi trò kích thích nữa hong nè (ง ͡ʘ ͜ʖ ͡ʘ)ง