Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1917: Ma pháp sứ đồ (38)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ăn xong Suweb ngáp một cái, ôm cổ Sơ Tranh, co lại trong lòng cô không muốn động đậy.

"Anh có thể ngủ cùng em không?" Hắn mang theo một chút giọng mũi, thì thào hỏi.

"Anh biết mình đang nói gì không?"

"A... Biết nha." Suweb cọ cọ cổ cô: "Anh thích mùi hương trên người em, rất thoải mái."

Sơ Tranh cúi đầu nhìn người một chút, con ngươi Suweb nửa khép, mặt mũi tràn đầy buồn ngủ.

Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn: "Em ôm anh lên nhé?"

"Anh nặng không?"

"Không nặng."

"Vậy em ôm anh đi." Tiểu thiếu gia đại khái là sai sử người khác đã quen, không hề cảm thấy chuyện này có gì không ổn, yên tâm thoải mái để Sơ Tranh ôm hắn lên lầu.

Tiểu thiếu gia nói ngủ cùng Sơ Tranh, thật sự chỉ là muốn ôm cô ngủ, Sơ Tranh thấy hắn không có ý tứ gì khác, cũng không làm gì.

-

Hôm sau.

Suweb tỉnh lại trong một gian phòng lạ lẫm, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cơ thể hơi lật lại, chuẩn xác rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Hắn giống như chó con cọ cọ.

"Dậy rồi?"

"Chưa." Suweb nhỏ giọng hừ hừ.

Người ôm lấy hắn không nói gì, an tĩnh nằm cùng hắn.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng ngày càng rực rỡ, ánh nắng vụn vặt rơi vào gian phòng, nhiệt độ dần dần lên cao.

Suweb sợ nóng, thật sự không chịu được, lúc này mới buông Sơ Tranh ra, chậm rãi ngồi dậy, một chùm tóc vểnh lên, Sơ Tranh giơ tay đè xuống cho hắn: "Ngủ đủ chưa?"

"Ư... Quá nóng."

Sơ Tranh kéo màn cửa lại, gian phòng lập tức tối xuống.

Suweb ngồi ở trên giường, biểu cảm trên mặt vẫn còn hơi ngu ngơ, lúc này ngửa đầu nhìn cô, quần áo trên người cũng dúm dó, cổ áo hơi mở ra.

Sơ Tranh trở lại, chống vào giường, dưới cái nhìn chăm chú của Suweb, cúi đầu.

-

Từ lúc vào cửa Uno đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, thiếu gia nhà anh ta vẫn luôn cúi đầu, yên lặng uống một ly nước đã sắp thấy đáy, gò má và vành tai đều đỏ ửng.

Mà ánh mắt Sơ Tranh nhìn anh ta có chút bất thiện, giống như mình đến không đúng lúc vậy.

"Khụ..." Uno cố gắng ổn định: "Thiếu gia, lúc nào ngài trở về?"

Tình huống bên ngoài bây giờ rất phức tạp, thiếu gia nhà anh ta không thể ở bên ngoài, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao?

Sơ Tranh còn chưa lên tiếng, Suweb đã lên tiếng trước, thanh âm yếu ớt nói: "Tôi không trở về, tôi muốn ở đây, anh đưa đồ tới cho tôi."

"Hả?"

Uno cho là mình nghe lầm.

Nhưng nhìn thần sắc kia của Suweb, liền biết không phải mình nghe lầm, tiểu thiếu gia nhà anh ta thật sự đã nói như vậy.

"Thiếu gia... Nơi này không an toàn với ngài." Uno đại khái là biết một chút gì đó, muốn khuyên lại thôi.

"Không sao." Suweb cười cười.

Uno: "..."

Cảm thấy đầu sắp trọc rồi.

Uno nhận mệnh rời đi, rất nhanh liền đưa một vài thứ tới, lần nữa bố trí chỗ này của Sơ Tranh một phen.

Gian phòng vốn đang rất đơn giản, rất nhanh liền trở nên kim bích huy hoàng.

Kim bích huy hoàng thật.

Uno còn đưa đầu bếp và người hầu tới, đều là người hầu hạ Suweb nhiều năm, biết rõ tính nết và vui buồn của hắn.

Sơ Tranh thấy Uno an bài gần như xong xuôi, nên tiếp tục cho mấy người hầu kia của cô nghỉ.

Vốn đã có nhiều người như vậy, lại đến thêm mấy người, vậy thì trong này sẽ quá náo nhiệt, không tiện.

Những người Uno mang đến, trừ lúc cần thiết sẽ đột nhiên xuất hiện, thời điểm còn lại đều như ẩn thân.

Điểm này ngược lại rất được Sơ Tranh thích.

-

"Anh muốn đi ra ngoài." Thiếu niên ăn mặc chỉnh tề, đẩy cửa thư phòng ra, chỉ thò một cái đầu vào, câu "không được" của Sơ Tranh còn chưa nói ra, thì đã nghe thiếu niên mềm giọng năn nỉ: "Em đi cùng anh có được không."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhìn khí trời bên ngoài một chút: "Không phải anh sợ nóng à?"

"Ừm... Có ma pháp sư hệ băng đi theo." Thiếu niên cười một cái: "Không nóng."

Xe ngựa là do Uno chuẩn bị, bên trong đã chuẩn bị băng đầy đủ, đi vào chính là từng tia từng tia khí lạnh.

Suweb thoải mái ngồi trong xe ngựa, sau khi Sơ Tranh lên, rất nhuần nhuyễn dính đến bên người cô.

Uno hạ màn xe xuống, tự mình đánh xe.

Xe ngựa ngừng lại trước một tòa trang viên, loại trang viên kiểu này, căn bản là tiêu chuẩn của các đại gia tộc, Sơ Tranh cũng không có nhiều kinh ngạc.

"Thiếu gia."

"Chào thiếu gia."

Suweb một đường đi vào, người hầu đi ngang qua dồn dập lui sang một bên, e ngại hành lễ.

Thiếu niên lại chủ động nắm tay Sơ Tranh, tinh thần phấn chấn đi vào bên trong, làm như không thấy những người này.

Tận đến khi bọn họ đi qua, những người hầu này mới dám ngẩng đầu.

"Cô gái bên cạnh thiếu gia là ai nhỉ?"

"Không biết... Đồ chơi mới của thiếu gia?"

"Không, không thể nào. Mặc dù thiếu gia... Nhưng bên cạnh ngài ấy chưa từng có con gái mà."

"Tôi cảm thấy hình như thiếu gia rất vui vẻ, vừa rồi tôi cảm thấy không kinh khủng như trước."

"Tôi cũng thấy thế, tôi cũng thấy thế..."

Người hầu thảo luận, Suweb và Sơ Tranh cũng không biết.

Suweb đi gặp một người, chỉ hơn 10 phút liền ra, trong tay cầm một cái hộp gỗ đàn.

Bên trong cánh cửa phía sau hắn là tiếng mắng giận dữ và tiếng ném đồ đạc.

Suweb không thèm để ý đến tiếng mắng chửi kia, đi thẳng tới chỗ Sơ Tranh, mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay bạc.

Suweb bưng cái hộp kia, giống như dâng bảo vật đưa tới trước mặt Sơ Tranh: "Tặng cho em." Trong giọng nói tràn đầy vui sướng giống như đây là trân bảo tuyệt thế gì đó.

Sơ Tranh nghe tiếng mắng chửi đằng sau vẫn chưa yên tĩnh lại, hơi chần chờ, vẫn không nhịn được: "Anh cướp tới?"

"Ừm... Đòi tới." Giọng điệu Suweb có chút chần chờ, đại khái là cảm thấy hành vi vừa rồi của mình không khác gì cướp, nhưng lại không muốn nói như vậy.

Sơ Tranh nhìn ra phía sau một chút, không tiếp tục vạch trần nữa: "Thứ này có gì đặc biệt?" Đáng giá để anh đến cướp.

"Đại biểu về sau em chính là người của anh." Suweb mỉm cười: "Vĩnh viễn."

Khi hắn trông thấy cô, thì đã muốn như vậy.

Cho tới bây giờ hắn không cảm thấy có thứ gì vĩnh viễn thuộc về hắn, không phải hắn không làm được, mà là hắn khinh thường.

Nhưng khi nhìn thấy cô, hắn cảm thấy có thể có thứ gì đó vĩnh viễn thuộc về hắn.

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua vòng tay bạc, lại từ từ chuyển qua gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết của thiếu niên: "Nhưng em càng muốn anh là người của em hơn."

"Có khác nhau sao?" Thiếu niên nghiêng đầu xuống: "Dù sao chúng ta cũng sẽ không xa nhau nha."

"..."

Thẻ này quả nhiên không dễ lừa... Dỗ nha.

Thiếu niên lấy vòng tay ra, đeo lên cho Sơ Tranh, vòng tay bạc đeo lên, tự động điều chỉnh lớn nhỏ, vừa vặn dán vào cổ tay cô.

Tiếp đó Sơ Tranh cảm giác cổ tay bị đâm đau một chút, cổ đẩy vòng tay bạc ra xem, lại không phát hiện gì dị thường.

Suweb xắn tay áo mình lên, lộ ra cổ tay của hắn: "Em xem, là một đôi nha."

Vòng tay bạc trên cổ tay Suweb hơi lớn hơn một chút, nhìn từ hoa văn và tạo hình, đúng là một đôi.

Suweb dùng vòng tay bạc thử chạm vào vòng tay bạc của Sơ Tranh, âm thanh lanh lảnh, như gợn sóng phá tan không khí, một vòng rồi một vòng đi vào lòng người.

Sơ Tranh nắm chặt tay Suweb, giọng nói chậm rãi lại lãnh đạm: "Về thôi."

"Được." Thiếu niên tinh thần phấn chấn cười với cô, nụ cười nhu thuận lại dịu ngoan.

Về sau Sơ Tranh mới biết được, vòng tay bạc kia là vật truyền thừa của gia tộc Elvis, chỉ truyền cho gia chủ mỗi đời và bạn đời của người đó.