Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1875: Mê thất hoang dã (32)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Nó sao thế?"

"Lúc em đi ra gặp phải nó, bị thương nhẹ, đã gần như khỏi hẳn, không sao." Một con chuột giả vờ ốm yếu cái gì chứ.

Tiểu Thất hậu tri hậu giác phát hiện chủ nhân của mình đến rồi, tinh thần kích động, chạy như bay tới.

"Chít chít chít!!"

Tân Trục muốn giơ tay sờ nó, bị Sơ Tranh đè lại: "Dù đã xác định trên người chúng nó không có virus, nhưng anh vẫn không nên đụng vào bọn nó thì tốt hơn."

Tân Trục không hiểu: "Vì sao?"

"Không có vì sao, em không cho phép."

"..." Tân Trục nhấp môi dưới, rũ mắt nhìn Tiểu Thất, không nhịn được lẩm bẩm: "Cô ấy thật hung dữ."

"Chít chít chít!" Đúng thế! Chủ nhân không nên bị cô ta lừa!

Một người một chuột cách thủy tinh, dùng hai loại ngôn ngữ giao lưu một hồi lâu, cũng không biết có thể nghe hiểu lẫn nhau hay không.

Sơ Tranh dựa vào bên cạnh, hững hờ nhìn.

Chờ bọn họ giao lưu xong Tân Trục mới đứng dậy, Sơ Tranh dẫn hắn đi đến ghế trong vườn hoa ngồi.

"Em mang anh ra ngoài, anh tức giận không?"

"Tại sao phải tức giận?" Tân Trục kỳ quái hỏi lại.

"Em cho là anh thích nơi đó."

"... Anh không thích." Hắn là vì không có cách nào nên mới sinh sống ở nơi đó. "Nhưng từ khi ra ngoài anh chưa từng nghe thấy âm thanh đó... Đây là vì sao?"

"..."

Bởi vì trong đầu anh có khối u.

Dựa theo bác sĩ suy đoán, chỗ kia có phóng xạ, ảnh hưởng đến khối u trong đầu hắn, cho nên dẫn đến hắn không ngừng xuất hiện ảo giác nghe nhầm.

Sơ Tranh tránh khỏi vấn đề kia: "Về sau sống cùng với em, anh nguyện ý không?"

"Cùng... Cùng em?" Tân Trục cà lăm.

"Ừ."

Thật lâu sau Tân Trục nuốt một ngụm nước bọt, không nói chuyện.

"Không nguyện ý?" Không nguyện ý thì rất khó làm ta nha, ta không muốn đánh đâu.

"Không... Không phải." Tân Trục bỗng nhiên lắc đầu: "Em và anh... Anh... Anh lấy thân phận gì?"

Sơ Tranh chậm rãi nói: "Bạn trai."

Tân Trục chớp mắt, nhịp tim dần dần mất quy luật.

Cô nói... Bạn trai?

Con gái bây giờ đều to gan như vậy sao?

-

Tân Trục ngồi trên ghế sofa trong gian phòng, mờ mịt nhìn qua tường trong phòng.

Không biết nghĩ đến cái gì, hắn đổ xuống, bụm mặt, bên tai đều đỏ lên.

"Gần đây có người dân tố cáo, có một số thương gia không tốt trộn lẫn gạo cũ và gạo mới để bán..."

Âm thanh đột ngột vang lên dọa đến Tân Trục vội ngồi từ trên giường dậy.

Thứ màu đen đối diện hắn, phát sáng lên, hình ảnh tươi đẹp, giống như thế giới bên ngoài.

Đây là... TV sao?

Năm 88, TV cũng đã có, nhưng khi đó vẫn là màu đen trắng.

Sơ Tranh tiến vào liền thấy Tân Trục nhìn chằm chằm TV, vẻ mặt sững sờ.

Sơ Tranh đi qua: "Anh tự mở?"

Tân Trục hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Không... Không phải, chính nó tự mở."

Tự mở?

TV thành tinh?

Sơ Tranh tìm ở bên cạnh hắn một vòng, tìm được điều khiển từ xa bị hắn đè lên: "Anh có thể dùng TV để tìm hiểu thế giới bên ngoài một chút. Ấn ở đây để đổi kênh..."

Sơ Tranh nói đơn giản công năng của điều khiển từ xa cho Tân Trục nghe một lần.

"Ừm..." Tân Trục thử đổi kênh, đủ loại tiết mục, làm cho Tân Trục hoa cả mắt.

Hắn lúc ấy mới chỉ xem được mấy kênh nhỉ?

"Cái kia... Thứ màu đen có thể trò chuyện mà trước đó em dùng là cái gì?"

"Điện thoại di động. Cũng gần giống như điện thoại bàn."

"..."

Tân Trục cầm lấy điện thoại của Sơ Tranh, vẻ mặt lại sững sờ.

Tân Trục tiếp nhận sự vật mới rất nhanh, rất nhanh biết rõ ràng những công năng đơn giản.

"Đây là cái gì?" Tân Trục chỉ vào một biểu tượng.

"Trò chơi."

Trò chơi?

Vào năm tám mươi mấy, trong nước chưa có trò chơi gì đó, nhưng hắn từng nghe nói nước ngoài đã có phát minh.

Nhưng hắn từng xem qua tài liệu, thứ kia rất lớn.

Không nghĩ tới, bây giờ dùng một thứ nhỏ như vậy mà cũng có thể chơi trò chơi được.

"Anh có thể chơi không?"

"Anh biết chơi sao?"

"..." Tân Trục đương nhiên không biết, nhưng hắn thông minh nha, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Em dạy anh được không?"

"Được thì được, nhưng em dạy không công cho anh như thế à?"

"Anh... Anh không phải là bạn trai em sao?" Tân Trục nói đến đây, vành tai phiếm hồng, rất ngại ngùng.

"Bạn trai cũng cần thù lao." Anh em ruột còn tính rõ sổ sách đấy! Ta có nguyên tắc!

"Vậy... Vậy em muốn gì?"

Sơ Tranh hơi nghiêng đầu, ý tứ rất rõ ràng, cánh môi Tân Trục khẽ nhếch, sắc mặt càng ngày càng đỏ, một hồi lâu sau mới nghẹn ra mấy chữ.

"Sao em lại thế chứ."

Sơ Tranh khí định thần nhàn nhìn hắn, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ to "em chính là như thế, anh có thể làm gì em" nữa thôi.

Cuối cùng Tân Trục vẫn khuất phục, sau đó được Sơ Tranh tay nắm tay dạy hắn chơi game.

Sơ Tranh ôm hắn, Tân Trục không thích ứng lắm.

Nhưng trò chơi hấp dẫn đại bộ phận lực chú ý của Tân Trục, rất nhanh hắn liền quên luôn mấy chuyện này, an tâm dựa vào Sơ Tranh.

Từ sau khi Tân Trục học được cách chơi game, Sơ Tranh liền phát hiện, nhóc con này cả ngày trầm mê trò chơi.

Hai ngày đầu tiên, Sơ Tranh chỉ cho là hắn hứng thú với thứ mới mẻ nhất thời, không quản hắn.

Tân Trục bị nhốt ở đó rất lâu, tuổi tâm lý của hắn cũng chỉ tầm hai mươi tuổi.

Đặt ở hiện tại, hai mươi tuổi trong mắt đa số cha mẹ vẫn đều là trẻ con.

Nhưng tiếp theo đó, Tân Trục đã học được, trực tiếp mò lấy điện thoại từ trong túi của cô.

Sơ Tranh: "..."

Quả nhiên có chút hại người mà.

-

"Chuyên tâm ăn cơm, không được chơi game nữa." Sơ Tranh rút điện thoại di động từ trên tay Tân Trục đi.

"Anh sắp qua cửa..."

Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Đêm qua mấy giờ anh ngủ?"

"Ừm..." Tân Trục hàm hồ một tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Buổi chiều có một kiểm tra, Sơ Tranh không cho hắn điện thoại nữa.

Tân Trục không thích những kiểm tra này lắm, nhưng lần nào cũng ngoan ngoãn phối hợp.

Kiểm tra xong, Tân Trục ngồi trên đài kiểm tra, kéo tay áo Sơ Tranh, hơi ngửa đầu nhìn cô, trong mắt dường như có ánh sáng khẩn cầu chớp động.

Sơ Tranh có lời nói với bác sĩ, đưa điện thoại di động cho hắn, Tân Trục lập tức cầm điện thoại di động sang bên cạnh ngồi, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, nói với bác sĩ về tình huống của Tân Trục bây giờ.

Thân thể của hắn không có gì đáng ngại, những phóng xạ kia chỉ tạo thành thân thể của hắn ngừng phát triển, giống như kỹ thuật đóng băng trong phim khoa học viễn tưởng vậy.

Chỉ là Tân Trục lợi hại hơn.

Ra ngoài lâu như vậy, thân thể của hắn đã bắt đầu sinh trưởng một lần nữa, dáng người cũng cao lên một centimet.

Thứ nghiêm trọng vẫn là khối u trong đầu hắn.

"Tạm thời vẫn không phát hiện nó có dấu hiệu tiếp tục sinh trưởng..."

"Có thể làm phẫu thuật không?"

"Có hơi phiền toái..."

Vị trí kia khó thực hiện, xác suất thành công quá thấp.

Sơ Tranh nhìn về phía Tân Trục bên kia một chút: "Trước tiên quan sát thêm một thời gian đã."

Bác sĩ cũng nghĩ như vậy: "Tôi sẽ mau chóng làm ra phương án, để phòng ngừa vạn nhất."

Sơ Tranh gật đầu.

Bác sĩ dẫn theo trợ lý rời đi, Sơ Tranh hai tay đút túi đi qua: "Đi thôi."

"Em nói xong rồi?"

"Ừ."

"Có phải anh sắp chết không?" Tân Trục đột nhiên lên tiếng.

Sơ Tranh sững sờ: "Không phải."

"Vừa rồi anh nghe thấy được."

"... Sẽ không để anh chết đâu."

Tân Trục cười cười, cúi đầu tiếp tục chơi game, không nói lại chuyện vừa rồi nữa.