Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1865: Mê thất hoang dã (22)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nằm ở bên trong không phải thi thể ngàn năm, cũng không phải quái vật gì, mà là Tạ Ninh Phong.

Tạ Ninh Phong bị đặt ngang ở trong quan tài đá, trừ anh ta, bên trong không có gì nữa cả.

Đầu tiên là Tiểu Mạc, giờ lại là Tạ Ninh Phong.

Là ai bỏ bọn họ vào đây?

Lê Điềm không biết là sợ hãi, hay là nhìn thấy bạn trai mình nên thương tâm quá độ, nhìn có vẻ ngơ ngác.

Lam Thần nắm chặt nắm đấm, chống lên bên môi, sắc mặt cũng khó coi.

Người trước nhất bị hoài nghi vẫn là Sơ Tranh.

Tầm mắt mọi người không tự chủ được nhìn qua phía cô và Tân Trục.

Sơ Tranh lạnh mặt, mặc cho bọn họ nhìn, không sợ hãi chút nào.

Không có chứng cứ đều là đùa nghịch lưu manh, bọn họ có thể làm khó dễ được ta chắc.

Mọi người không làm gì được cô, chỉ nhìn từ giá trị vũ lực, cũng không phải là đối thủ của cô, chỉ có thể nhịn xuống trước.

Cố gắng tìm được nhiều chứng cứ hơn, chứng minh chuyện này là do cô làm ra.

-

Tạ Ninh Phong được khiêng ra để xuống đất, Cam Lộ xem xét thi thể Tạ Ninh Phong, anh Cao dùng đèn pin soi vào trong quan tài đá.

Trong quan tài đá trừ Tạ Ninh Phong thì không có thứ gì khác.

Ngược lại là trên vách tường của phòng đá có không ít thứ, bởi vì đá khắc không có màu sắc gì, còn rất nhạt, cho nên lúc bọn tiến vào cũng không chú ý, không phát hiện ra.

Khắc đá chia làm bốn bộ phận, phân bố ở bốn phía của phòng đá.

Bộ phận bây giờ Sơ Tranh đang nhìn, là ở bên phải phòng đá, khắc hình một đám người quỳ dưới đất, dường như đang tế bái... Cũng có thể là thỉnh cầu gì đó.

"Vào lúc đó, có không ít dân chúng thờ phụng Hạ Di Tộc, mỗi lần có thiên tai nhân họa gì, một số người sẽ khẩn cầu Hạ Di Tộc phù hộ."

Giọng nói của Tân Trục vang lên bên tai Sơ Tranh.

Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái, thẻ người tốt biết còn thật nhiều...

Sơ Tranh kéo hắn đi về một bên khác đi.

"Chít —— "

Tiểu Thất đứng thẳng chân trước, chít một tiếng với Sơ Tranh, giống như bất mãn vì Sơ Tranh tiếp xúc gần với Tân Trục như thế.

Người phụ nữ này hung dữ lắm đấy.

Trước đó còn giam giữ mình như vậy, xém chút bị chết đói ở bên trong.

Bây giờ lại tiếp cận với chủ nhân nó, chắc chắn cũng không có ý tốt, nói không chừng lại muốn nhốt chủ nhân của nó lại giống như nhốt nó.

Sơ Tranh không chút khách khí giơ chân đá văng nó, kéo Tân Trục đi.

Bên khác của vách đá, nhìn qua là khắc một loại thực vật.

Mới đầu là vài cọng hạt mầm yếu ớt, sau đó càng ngày càng tươi tốt.

"Đây là cái gì?"

Tân Trục nhìn chằm chằm hình khắc kia một hồi, lắc đầu: "Không biết."

Đông ——

Đằng sau vang lên một tiếng vang thật lớn, tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới.

Lê Điềm đứng ở biên giới của phòng đá, bên chân cô ta có một cái đầu...

Chính là đầu của một trong số tượng đá trong phòng này, tượng đá không có đầu, nhìn qua càng thêm quỷ dị.

"Cô làm gì thế?" Anh Cao nhíu mày quát một tiếng.

"Tôi... Tôi không biết." Lê Điềm theo bản năng xua tay: "Tôi còn chưa đụng vào nó, chính nó tự rơi xuống."

"Cô không đụng vào nó thì sao nó tự rơi xuống được." Cam Lộ cười lạnh một tiếng: "Cô đừng bỏ cái mạng nhỏ của mình lại nơi này."

Lê Điềm đỏ mặt lên, ngập ngừng biện giải cho mình: "Tôi thật sự không có."

Ngay khi bọn họ đang chất vấn rốt cuộc Lê Điềm có đụng vào tượng đá không, thì cửa đá một mực không có động tĩnh, bỗng nhiên không chút dấu hiệu báo trước nào khép lại.

Tốc độ nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Chờ bọn họ hoàn hồn, toàn bộ phòng đá đã là một không gian đóng kín.

Lam Thần là người đầu tiên tiến lên, thử đẩy cửa đá.

"Mẹ!"

Anh Cao và Cam Lộ cũng đi qua theo, mấy người hợp lực, nhưng không làm sao đẩy được cửa đá ra nửa phần.

"Vừa rồi ai động vào thứ gì?" Anh Cao quay đầu nhìn về phía đám người.

Vừa rồi người động vào đồ vật, chỉ có một mình Lê Điềm.

Chính là cái đầu bị rơi xuống kia.

Cũng có thể là vì cái đầu kia rơi xuống khá lâu cửa đá mới đóng lại, cho nên không lập tức nghĩ đến nó.

Đợi mọi người tỉnh táo lại, rất nhanh liền nghĩ đến cái đầu kia.

Kẻ đầu têu bị Cam Lộ trừng một hồi lâu.

Lê Điềm đại khái là chột dạ, không dám tranh cãi với Cam Lộ, trốn ra sau lưng Lam Thần.

Anh Cao cũng coi như bình tĩnh: "Mọi người tìm cơ quan trước xem."

Đám người tìm quanh toàn bộ phòng đá một lần, không tìm được bất cứ cơ quan mở cửa gì.

Lê Điềm đứng ở bên cạnh Lam Thần, khuôn mặt trắng xanh, run lẩy bẩy hỏi: "Không phải chúng ta bị vây ở chỗ này rồi chứ?"

Cái đầu kia cô ta thật sự chỉ sờ một chút.

Căn bản không dùng lực, ai biết nó lại rớt xuống.

Chuyện này trách cô ta sao?

Cô ta làm sao biết một cái đầu cũng có thể ăn vạ như thế chứ!!

Cam Lộ: "Còn không phải trách cô à."

Lê Điềm: "..."

"Nơi này nhất định có cơ quan ra ngoài." Lam Thần không tin quỷ ma: "Tôi cũng không tin chỉ có thể vào mà không thể ra."

Nếu như chỉ có thể vào mà không thể ra, vậy Tạ Ninh Phong và Tiểu Mạc tới nơi này thế nào?

Nhưng mà sự thật chứng minh, chính là không có bất cứ cơ quan gì có thể mở cửa đá ra được.

-

Trong phòng đá chỉ có một cái đèn pin sáng lên, cái khác đều đã tắt đi.

Mơ hồ có thể trông thấy vị trí của từng người.

Sơ Tranh ngồi ở trên nắp quan tài đá, Tân Trục ngồi xổm bên người cô, sờ Tiểu Thất.

Bọn họ bên này cách tất cả mọi người rất xa, có Sơ Tranh tận lực xa cách, cũng có người bên kia không nguyện ý áp quá gần bọn họ.

Dù sao hai người này đối với bọn họ, bây giờ có hiềm nghi quá lớn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Không có ai nói chuyện, bầu không khí trong phòng đá vạn phần quỷ dị.

Anh Cao nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, tay Sơ Tranh khoác lên trên bờ vai Tân Trục, để hắn dựa vào mình, hờ hững nhìn về phía bọn họ.

Ánh mắt kia quá lạnh lùng.

Rõ ràng là ở cùng một nơi, nhưng anh Cao lại có một loại cảm giác, giữa bọn họ rõ ràng như cách một thế giới.

Cô giống như một người đứng xem, ở thế giới bên ngoài nhìn bọn họ.

Không biết qua bao lâu, anh Cao hỏi Cam Lộ lấy một vài thứ, đi đến chỗ Sơ Tranh bên này: "Liễu tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô."

"Tôi và anh có chuyện gì để nói?"

Ánh mắt anh Cao rơi trên người Tân Trục: "Liễu tiểu thư, cô biết Hạ Di Tộc không?"

"Biết thì thế nào, không biết thì thế nào."

Anh Cao cũng không tức giận: "Nếu Liễu tiểu thư không biết tôi có thể nói cho cô biết, nếu biết, vậy tôi sẽ trực tiếp đi vào chủ đề chính."

Anh Cao biết quyết định này của mình có chút mạo hiểm.

Một khi nói ra với cô, vậy thì không có con át chủ bài gì nữa.

Nhưng mà người này...

Nếu như có thể làm cho cô giúp đỡ, thì đối với chuyện tiếp theo, có lợi mà không có hại.

Không phải có câu nói cầu phú quý trong nguy hiểm sao.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm anh ta vài giây, lạnh như băng nói: "Không biết."

Anh Cao cảm thấy Sơ Tranh không có khả năng hoàn toàn không biết, nhưng cô đã nói như vậy, anh Cao tự nhiên phải nói.

Anh Cao nói không khác gì chuyện Tân Trục nói với cô.

Nhưng càng rõ ràng hơn một chút, có vẻ như từng xâm nhập nghiên cứu qua.

"Nghe đồn bộ tộc kia có cách có thể làm cho người ta giữ được tuổi trẻ vĩnh viễn, còn có thể làm cho người ta có được những năng lực không giống nhau."

"Anh muốn những thứ này?"

"Liễu tiểu thư, cô không muốn sao?" Anh Cao cười cười.

Tuổi trẻ vĩnh viễn đối với phái nữ mà nói, sức hấp dẫn thật sự quá lớn.

Sơ Tranh không hề dao động: "Anh nói với tôi chuyện này để làm gì?" Có ví dụ dẫn đầu là thẻ người tốt, Sơ Tranh cũng không thể phủ nhận, nơi này chắc chắn có dị thường.

Anh Cao không bị sự lạnh lùng của Sơ Tranh bức lui: "Liễu tiểu thư, cô muốn trở thành người trên người không?"