Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1854: Mê thất hoang dã (11)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tiểu Khâu!

Sơ Tranh thấy rõ người kia, trong đầu lập tức nhảy ra cái tên này.

Tiểu Khâu không hề có một tiếng động nào đứng ở đó, đầu cúi thấp xuống, hai tay tự nhiên rũ xuống, màu sắc của cánh tay kia, nhìn thế nào cũng không giống người sống.

Sơ Tranh cũng không cảm giác được hơi thở của người sống từ trên người cậu ta.

Chết rồi...

Mẹ!

Sơ Tranh quyết định thật nhanh, cấp tốc quay người trở lại trong lều vải của mình, cô vừa mới đi vào không tới hai phút, bên ngoài bỗng rít lên một tiếng.

Nghe tiếng thì có vẻ như là Diêu Thanh... Nhóc đáng thương này nha, vừa sáng sớm đã nhìn thấy cảnh này.

May mà chạy nhanh, nếu không thì đám người này lại hoài nghi là do cô làm ra, không phải nồi của mình, đương nhiên phải phòng ngừa phiền phức, cô không rảnh rỗi như thế.

Nhưng tại sao Tiểu Khâu lại xuất hiện ở đây?

Cũng không thể là tự đi tới đứng ở đó được chứ?

Sơ Tranh chà xát cánh tay, nghe âm thanh bên ngoài nhiều lên kha khá rồi, lúc này mới ra ngoài.

Bên ngoài sương mù vẫn rất lớn, Diêu Thanh được Tiểu Mạc đỡ, sợ đến mức cả người đều run lên.

Anh Cao và Cam Lộ đang thả Tiểu Khâu ra, bọn người Lam Thần đứng ở bên ngoài, nhìn có vẻ như cũng bị dọa sợ.

Chờ anh Cao và Cam Lộ đặt người xuống đất, lúc này Sơ Tranh mới chú ý tới nơi vừa rồi Tiểu Khâu đứng có một khúc gỗ đứng thẳng.

Khúc gỗ xuyên qua quần áo từ phía dưới, phòng ngừa Tiểu Khâu ngã xuống.

Lê Điềm nắm lấy cánh tay Tạ Ninh Phong: "Anh... Anh ta còn sống không?"

"Chết rồi."

Bầu không khí đột nhiên cứng đờ.

Lam Thần hơi to gan hơn một chút, đi qua hỏi: "Vì sao anh ta lại ở đây? Ai đưa anh ta tới đây?"

Anh Cao lắc đầu.

Cam Lộ đang kiểm tra quần của Tiểu Khâu, mặt sau bị mài mòn nghiêm trọng, cái chân sưng lên máu thịt be bét.

Cam Lộ nói: "Có dấu vết lôi kéo, chắc là sau khi Tiểu Khâu chết... Bị người kéo tới nơi này."

"Ai làm chứ?"

Đám người bọn họ đều ở đây, ai đi kéo người đến, dựng thẳng ở đây chứ?

Đáy lòng mọi người bồn chồn, không biết do đâu.

Anh Cao hỏi chú Dân: "Nơi này còn có người không?"

"Không thể có người được, dọc theo con đường này đi đến đây các cậu cũng nhìn thấy đấy, hoàn toàn không có dấu vết có người hoạt động." Chú Dân lắc đầu.

Anh Cao nhíu mày: "Vậy trong này có thể có người không?"

Lam Thần: "Dã nhân?"

Anh Cao suy đoán: "Nơi này trước kia từng có người đến, có phải là có người ở lại nơi này không?"

Chú Dân vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, biểu thị mình không biết, nhưng cũng chưa từng nghe ai nói, gần đây có dã nhân.

"Đêm qua mọi người có ai nghe thấy động tĩnh gì không?"

"Gió quá lớn, không nghe thấy gì cả."

"Tôi cũng không có..."

"Không có."

Đêm qua tiếng gió xác thực rất lớn, nếu như có người làm gì đó ở bên ngoài, thì có lẽ bọn họ sẽ thật sự không nghe được.

Lê Điềm cắn răng nói: "Anh ta cũng không thể tự chạy tới được, chắc chắn là có người đưa anh ta đến đây, các người..."

"Chúng tôi đều ở đây, nơi này cách nơi để Tiểu Khâu lại xa như vậy, thời gian một buổi tối cũng không đủ vừa đi vừa về."

Sơ Tranh nghe bọn họ suy đoán đủ kiểu, ánh mắt đột nhiên rơi vào trong sương mù.

Cô nhướng mày, đếm kỹ lại số đầu người, xác định ở đằng sau anh Cao nhiều hơn một người...

Ta nên nhắc nhở, hay là không nhắc nhở đây?

"Có người!"

Sơ Tranh còn chưa nghĩ ra có nên nhắc nhở hay không, thì nghe thấy anh Cao quát lớn một tiếng, tiếp đó lập tức xông ra ngoài.

Hình bóng vừa rồi đứng ở đằng sau anh Cao cũng không thấy nữa.

Ngay sau đó là Tiểu Mạc, hai người một trước một sau, rất nhanh liền xông vào trong sương mù dày đặc.

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Tân Trục, ngăn cản thẻ người tốt hắc hóa. 】

Sơ Tranh: "..."

Thẻ người tốt?

Mi nói đùa à?

Xung quanh đây trừ những người này, thì cũng chỉ còn lại thứ giống như bóng quỷ vừa rồi, mi lại nói với ta đó là thẻ người tốt?

【 Tiểu tỷ tỷ, không nói đùa nha, chính là thẻ của cô đấy. 】 Cô có muốn không đây.

Sơ Tranh: "..."

Ta có thể lựa chọn không muốn không?

Loại nơi này mà xuất hiện thẻ, thì chắc chắn rất phiền phức!!

【 Tiểu tỷ tỷ, làm người không thể như thế đâu, sao cô có thể soi mói bắt bẻ thẻ của cô chứ? Phải đối xử bình đẳng! 】

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh hít sâu một hơi, đuổi theo sang bên kia.

Sương mù quá dày, những thứ ở xa một chút đều thấy không rõ, may mà chỗ này chỉ có một con đường để đi qua.

"Mẹ!"

Sơ Tranh từ rất xa nghe thấy Tiểu Mạc mắng một tiếng, tiếp đó là tiếng đánh nhau, nhưng âm thanh này rất nhanh ngừng lại.

"Đoàng!"

Đạn bắn trúng thứ gì đó, đập xuống đất, sau một trận tiếng động kỳ quái, thì không có gì nữa.

Sơ Tranh chạy tới, Tiểu Mạc che lấy cánh tay ngồi dưới đất, đã đổ máu.

Anh Cao còn giữ tư thế cầm vũ khí, chĩa vào trong sương mù.

"Anh Cao... Chạy rồi à?"

"Không biết. Cậu không sao chứ?"

"Bị rạch một đường, không sao." Tiểu Mạc bò từ dưới đất dậy: "Phía dưới này... Hình như là một cái sườn dốc, thứ kia chạy từ đây xuống à?"

"Ừ."

"Anh bắn trúng hắn chưa?"

"Chắc là đã bắn trúng." Anh Cao không chắc chắn lắm, anh ta nghe thấy tiếng đạn bắn trúng, nhưng âm thanh kia có chút kỳ quái.

Anh Cao thu vũ khí lại: "Về trước đi, để tránh điệu hổ ly sơn."

Tiểu Mạc gật đầu, hai người lập tức cấp tốc trở về theo đường cũ.

Sơ Tranh chờ bọn họ đi rồi, mới đi đến chỗ vừa rồi bọn họ đứng, nhìn quanh xuống phía dưới.

Hôm qua cô từng nhìn thấy nơi này, mọc không ít dây leo và bụi gai, phía dưới có một mảnh cây cối.

Nhìn dấu vết đè trên dây leo, vừa rồi quả thật có thứ gì đó lăn xuống dưới...

Sơ Tranh thở ra một hơi, nắm lấy đồ vật bên cạnh đi xuống phía dưới.

-

Nơi đóng quân.

Anh Cao mang theo Tiểu Mạc trở về, lúc này mặt trời đã mọc, ánh nắng xuyên qua sương mù, ánh sáng tốt hơn vừa rồi không ít, tầm nhìn cũng cao hơn.

"Có dị thường gì không?"

Cam Lộ ở lại đóng giữ lắc đầu: "Tất cả đều bình thường."

Anh Cao quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nhíu mày hỏi: "Liễu tiểu thư đâu?"

Mọi người lần lượt nhìn bên người mình, không ai nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Anh Cao đi đến lều vải nhìn một chút, cũng không nhìn thấy người.

"Trước đó tôi nhìn thấy cô ta ra ngoài rồi mà..." Tiểu Mạc kỳ quái hỏi: "Mọi người không nhìn thấy cô ta đi đâu à?"

Tình huống vừa rồi, tất cả mọi người lo lắng đề phòng, làm gì có ai để ý đến.

"Mặc kệ cô ta trước đi." Anh Cao nói: "Vừa rồi chắc hẳn là người, chỉ là sương mù quá lớn, chúng tôi không dám đuổi tiếp, sợ bên này xảy ra chuyện."

Lam Thần kinh ngạc: "Nơi này thật sự còn có người sao?"

Anh Cao: "Không xác định là bám theo đến đây, hay là vốn đã ở ngay đây, Tiểu Khâu... Chắc là do người kia làm ra."

"Hắn muốn làm gì chứ? Hù dọa chúng ta sao?"

"..."

Vấn đề này thì anh Cao không có cách nào trả lời.

Ngay cả hình dáng của đối phương bọn họ cũng không thấy rõ, là nam hay là nữ tạm thời còn không rõ ràng lắm.

"Mọi người đề cao cảnh giác, trước khi sương mù tản ra thì không nên đi lung tung." Anh Cao phân phó một tiếng.

Lam Thần chỉ vào Tiểu Khâu trên mặt đất: "Vậy anh ta làm sao bây giờ?"

Anh Cao trầm mặc một lát: "Chờ sương mù tản ra, chúng ta tìm một chỗ chôn cậu ấy trước vậy."

Tiểu Khâu là người của bọn họ, đám Lam Thần cũng không tiện nói gì, ba người cùng nhau về lều trại.

"Liễu Sơ Tranh đi đâu rồi?"

Lam Thần: "Quan tâm cô ta làm gì, tự tìm cái chết... Nhưng mà nơi này vẫn còn có người à."

Lê Điềm có chút sợ hãi: "Có thể là đi theo chúng ta tới thì sao, anh Thần, anh suy nghĩ kỹ lại đi, trước đó chủ thuyền kia mất tích rất khó hiểu."