Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kiều Tích Vũ về phòng nghỉ của mình, đáy lòng vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc là ai có thể mời được Yaren, kết quả là trông thấy Yaren đi ra từ một căn phòng.
Kiều Tích Vũ nhìn về phía gian phòng bên kia một chút, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
Đây là phòng của Tần Sơ Tranh.
Lúc đầu Tần Sơ Tranh không có phòng nghỉ riêng, nhưng mà không tới hai ngày, nhân viên công tác liền dọn ra cho cô một phòng nghỉ.
Yaren là do cô mời đến?
Làm sao có thể?
Yaren ra nhận điện thoại, rất nhanh liền trở về, sự thật chứng minh, Yaren tới nơi này, chính là vì Tần Sơ Tranh.
Yaren nha! Người này cô ta cũng không mời được, bây giờ lại xuất hiện ở đây!
Kiều Tích Vũ trầm mặt xuống, chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị người tát cho một bạt tai, đau rát.
Kiều Tích Vũ trở lại phòng nghỉ của mình, giơ tay dùa hết đồ trên bàn xuống đất, những người còn lại trong phòng nghỉ giật mình.
"Chị Tích Vũ..."
"Mau ra ngoài đi." Trợ lý phất tay cho người khác đi ra ngoài trước, những người khác cũng không dám trêu chọc Kiều Tích Vũ, dồn dập lui ra khỏi phòng.
Kiều Tích Vũ ở trong phòng phát tiết một trận, nổi giận với trợ lý: "Sao cô ta lại mời được Yaren?"
Trợ lý làm sao biết, nhắm mắt nói: "Có phải là vì Cố Ngự không..."
Dù sao hai người này cũng có quan hệ tình nhân mà.
Dường như Kiều Tích Vũ được nhắc nhở, chắc chắn là Cố Ngự giúp cô mời, lấy danh tiếng và thân phận của Tần Sơ Tranh, làm sao có thể mời được Yaren chứ.
Nhưng cho dù là thế, đáy lòng Kiều Tích Vũ vẫn rất ghen ghét.
Yaren là ai? Người trải qua bàn tay tạo hình của anh ta, gái xấu cũng có thể biến thành mỹ nữ, anh ta tiến tổ làm thợ trang điểm cho Tần Sơ Tranh, những người như bọn họ còn có thể bình tĩnh được sao?
Quả nhiên chờ Sơ Tranh làm xong tạo hình ra ngoài, liền gây nên bạo động không nhỏ.
Tạo hình vẫn là tạo hình trước kia, nhưng qua tay Yaren, cảm giác đem đến cho người ta chính là không giống.
Tựa như... Cảm giác giữa hàng auth và hàng fake vậy.
Cái trước đó là hàng fake, bây giờ chính là hàng auth.
Kiều Tích Vũ không đến hiện trường, chỉ ở phía sau nghe động tĩnh của bên kia, mà cũng đã sắp nổ tung.
Yaren điên rồi sao? Sao lại tự hạ thấp mình, đến trang điểm cho một kẻ hoàn toàn không quen biết chứ.
Kiều Tích Vũ muốn bổ đầu anh ta ra xem bên trong chứa cái gì.
-
【 Tiểu tỷ tỷ, cô xem, đây chẳng phải là đã giải quyết sao? 】 Vương Giả hào hứng lên tiếng, 【 Bây giờ Kiều Tích Vũ đã tức đến sắp nổ tung rồi, đây mới là tiết tấu chúng ta cần. 】
Không có chuyện gì là tiền không giải quyết được!
Nếu có, nhất định là phương thức tiêu tiền không đúng!
Sơ Tranh "ha ha" một tiếng.
"Tiểu Tần, tiểu Tần." Đạo diễn Giải vẫy tay gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhốt Vương bát đản vào phòng tối, đi đến trước mặt đạo diễn Giải: "Đạo diễn Giải."
Đạo diễn Giải: "Yaren kia là do cô mời đến à?"
"Ừ."
Đạo diễn Giải hắng giọng một cái: "Đoàn làm phim bên này muốn mời Yaren tạo hình cho tất cả diễn viên chính để chụp ảnh tuyên truyền, tiền bạc dễ thương lượng."
Sơ Tranh ném thêm năm mươi triệu, bây giờ bọn họ có tiền dư giả, sống lưng đạo diễn Giải phi thường thẳng tắp.
"Được thôi." Cơ hội tiêu tiền không thể lãng phí, phải bắt lấy mỗi một cơ hội tiêu tiền!
Con ngươi đạo diễn Giải sáng lên: "Thật sao?"
Sơ Tranh gật đầu.
Yaren người này có ngạo khí có bản lĩnh, sao có thể chạy đến trang điểm cho người trong đoàn làm phim chứ.
Vừa rồi đạo diễn Giải bị người lôi kéo nhắc rất lâu, thật sự là không kháng cự nổi, nên mới đi tìm Sơ Tranh nói một chút, đã chuẩn bị tốt để bị từ chối, ai biết Sơ Tranh lại một lời đáp ứng.
"Yaren có thể đồng ý không?"
"Có thể."
Đạo diễn Giải thấy vẻ mặt "không thành vấn đề" của Sơ Tranh, đột nhiên cảm thấy cô nói không thành vấn đề thì sẽ không thành vấn đề.
Sơ Tranh rất nhanh gọi Yaren đến, quả nhiên Yaren một lời đáp ứng.
Đạo diễn cho người nhanh chóng thông báo với các diễn viên chính khác, bảo bọn họ đều tới đây một chuyến.
-
"Cô nói cái gì?" Kiều Tích Vũ nhận được tin tức, trong nháy mắt xù lông: "Tất cả mọi người đều đi?"
"Đúng thế... Bây giờ đã đi rồi." Trợ lý thận trọng nói: "Chị Tích Vũ, chúng ta..."
"Không đi!"
Kiều Tích Vũ tức giận đến mặt đỏ tía tai.
Yaren kia là Sơ Tranh gọi tới, nếu cô ta đi, thì mặt mũi biết để chỗ nào chứ?
"Nhưng... Nhưng đây là đạo diễn gọi, hơn nữa tất cả diễn viên chính đều đi, chị Tích Vũ, chị là nữ chính, không đi không được."
Ảnh tuyên truyền đều chung một phong cách, chị Tích Vũ không đi, đó không phải là đang làm khó đoàn làm phim sao?
"Không đi!"
Kiều Tích Vũ đang nổi nóng, lời trợ lý nói đến một chữ cũng nghe không lọt, khi trợ lý còn đang muốn khuyên, cô ta trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Trợ lý ở bên ngoài gấp đến độ không được.
Nam nữ chính đều ở đây, vậy chắc chắn phải do nam nữ chính tới trước, nhưng nửa ngày rồi Kiều Tích Vũ vẫn không đến, đoàn làm phim bên kia phái người đến ba thúc bốn mời, Kiều Tích Vũ đều không có động tĩnh, cuối cùng cũng không ai tới mời nữa.
Kiều Tích Vũ bình tĩnh một phen, cuối cùng vẫn dọn dẹp một chút đi qua.
Ánh mắt mọi người nhìn cô ta có hơi khác biệt, nhưng cũng không ai dám nói gì.
Sơ Tranh ngồi ở bên ngoài, thần sắc lãnh đạm nhìn, Kiều Tích Vũ tận lực không nhìn qua chỗ cô.
Kiều Tích Vũ ngồi xuống, Yaren ôm cánh tay quan sát cô ta qua gương, dường như đang muốn làm gì đó.
Kiều Tích Vũ hít sâu một hơi, nâng lên một chút ý cười: "Yaren tiên sinh, ngài vì Cố Ngự nên mới tới đây sao?"
"Cố Ngự?" Yaren bị cắt ngang mạch suy nghĩ, nhíu mày: "Cố Ngự lại không ở đây, tại sao tôi lại đến vì hắn?"
Kiều Tích Vũ: "..."
Không phải?
Kiều Tích Vũ nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, không tiếp tục hỏi nữa.
-
Biệt thự Cố gia.
Cố Ngự tập luyện xong trở về, trên người ra mồ hôi, dự định trở về phòng tắm rửa, vào phòng liền cởi áo ra, ném lên giường.
Ngay khi quần áo rơi xuống, Cố Ngự cảm thấy không thích hợp.
Trên giường có cái gì đó!
Cố Ngự lôi quần áo ra, giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ chót, mới tinh, bày ra trên giường hắn, tặng kèm thêm một hộp nhẫn.
Cố Ngự: "??"
Giấy chứng nhận kết hôn của ai?
Quản gia sao?
Cố Ngự vươn tay, ngón tay ở trong không khí run lên đến mấy lần, đầu ngón tay nắm lấy một góc, cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn kia lên, chuẩn bị sẵn sàng rồi lật ra...
Dù đã làm tốt công tác xây dựng tâm lý, nhưng đột nhiên nhìn thấy tên của mình, Cố Ngự vẫn cảm thấy rất đáng sợ, ném bộp giấy chứng nhận kết hôn ra ngoài.
Bộp!
Giấy đỏ rơi trên mặt đất, tạo ra một tiếng thanh thúy.
Cố Ngự dùng tay xoa xoa mặt, hắn nhất định là đang nằm mơ, đây tuyệt đối là mơ, hắn cũng chưa từng đến cục dân chính, sao lại có giấy chứng nhận kết hôn được!!
Đây nhất định là giấc mơ!
Cố Ngự vỗ vỗ mặt, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, bằng không thì lát nữa sẽ biến thành ác mộng.
Nhưng mà vỗ nửa ngày, hắn vẫn đứng trong phòng, tờ giấy đỏ trên đất yên lặng nằm ở đó, đỏ đến rêu rao, im ắng công khai biểu thị sự tồn tại của nó.
Cố Ngự dùng tay nâng trán, nghiến răng nghiến lợi nhặt tờ giấy màu đỏ lên ném lên giường, càng nhìn càng không vừa mắt, đi qua vén chăn lên che tờ giấy màu đỏ kia lại.
Tần Sơ Tranh!!!
Việc này tuyệt đối còn có lão phu nhân nhà hắn tham dự, bằng không thì sổ hộ khẩu của hắn ai cho Tần Sơ Tranh?
Cố Ngự lần nữa cảm thấy mình là đứa nhặt được.
Tần Sơ Tranh mới là cháu gái ruột của Cố lão phu nhân, hắn trước kia không phải là ôm sai con với Tần gia chứ?
*
Nội dung tiếp theo đơn thuần là nói mò, không có bất kỳ ý nghĩa thực sự gì, xin đừng thay vào.