Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tấm hình này Sơ Tranh có chút ấn tượng.
Hẳn là lần mà Lưu Xuân Hoa bảo cô đến hội sở Đôn Hoàng, cuối cùng cô gặp phải Cố Ngự.
Người đàn ông này đưa bọn họ ra, Cố Ngự ở phía sau, cô đi phía trước, vừa vặn chụp được cô và người đàn ông này...
Ảnh chụp từ đâu tới, bây giờ đã không nói rõ được, tất cả mọi người đang lan truyền tấm hình này, chờ truyền đến trong nhóm chat, thì tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều biết rồi.
Cho nên Sơ Tranh vừa đến, liền được mọi người nhìn chăm chú.
Lúc Sơ Tranh nói chuyện với cô gái này, Niên Nguyệt xách theo thùng giữ ấm đi từ bên ngoài vào, cô ta nhìn về phía Sơ Tranh bên này một chút, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt không ngăn chặn nổi điểm đắc ý ấy.
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái.
Ngày đó Niên Nguyệt cũng ở đó, trong đoàn làm phim, người không hợp nhau với cô vừa vặn chỉ có cô ta.
Về phần Phó Tinh Thần... Lấy tư liệu mà cô biết, thì Phó Tinh Thần vì thân phận áp chế nên tạm thời sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Niên Nguyệt rất nhanh cúi đầu xuống, từ một bên khác tiến vào phòng trang điểm của Phó Tinh Thần.
"Tần tiểu thư, việc này làm sao bây giờ?" Cô gái vẫn còn đang nóng nảy.
Đôi mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, bảo cô gái lại gần đây, cô nói nhỏ bên tai cô gái hai câu, cô gái quỷ dị liếc nhìn cô một cái, một hồi lâu sau mới dùng vẻ mặt "suy nghĩ của kẻ có tiền tôi không hiểu nổi" rời đi.
Chỉ cho tới giữa trưa, thì đã không còn ai bàn luận về chuyện ảnh chụp nữa.
Niên Nguyệt lật tìm khắp tất cả các nhóm chat liên quan đến đoàn làm phim, nhưng không ai nói về chuyện này nữa, hơn nữa những lịch sử trò chuyện kia cũng đã bị trôi lên trên thật xa rồi, không lướt thấy được nữa.
Chuyện gì xảy ra?
Niên Nguyệt có chút đứng ngồi không yên, cầm di động, tâm thần có chút không tập trung.
"Niên Nguyệt?"
"Niên Nguyệt??"
Phó Tinh Thần gọi cô ta mấy tiếng, lúc này Niên Nguyệt mới lấy lại tinh thần.
"Tinh Thần?"
"Em đang suy nghĩ gì thế, gọi em nửa ngày em cũng không có phản ứng." Phó Tinh Thần nghi hoặc nhìn cô ta, ngược lại lại lo lắng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có... Không có." Niên Nguyệt vội vàng lắc đầu, nói sang chuyện khác: "Sắp đến cảnh quay rồi, anh đi thay quần áo trước đi."
"Niên Nguyệt, anh đã thay quần áo xong rồi."
Niên Nguyệt nhìn quần áo trên người Phó Tinh Thần, quả nhiên đã thay rồi, ngay cả trang điểm cũng đã xong rồi.
Niên Nguyệt cứng lại ở đó, không biết nên nói cái gì.
Phó Tinh Thần nhíu mày: "Em thật sự không sao chứ?"
Niên Nguyệt vốn muốn nói mình không sao, cuối cùng ngẫm lại vẫn sửa lời nói: "Đầu hơi choáng váng, không có gì đáng ngại."
Phó Tinh Thần lập tức khẩn trương: "Có cần đi bệnh viện không? Gần đây thời tiết lạnh, em còn chạy ra chạy vào, có phải là bị lạnh rồi không? "
"Không... Không sao, Tinh Thần, anh đi quay phim đi, đừng để đạo diễn chờ. Em ở đây nghỉ ngơi một lát là được rồi."
Phó Tinh Thần không yên lòng: "Thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
"Không cần."
Niên Nguyệt từ chối đi bệnh viện, bảo Phó Tinh Thần mau đi quay phim, đúng lúc có người tới gọi hắn ta, sắp quay rồi, Phó Tinh Thần đành phải căn dặn cô ta hai câu, bảo cô ta nghỉ ngơi cho tốt trước.
Phó Tinh Thần đi quay phim, Niên Nguyệt chờ trong phòng trang điểm, không ngừng nhìn nhóm chat trong điện thoại di động.
Trong nhóm chat có người nói chuyện phiếm, nhưng không có ai nhắc lại chuyện ảnh chụp nữa.
Niên Nguyệt nhếch môi, ngón tay điểm lên màn hình điện thoại một cái, một hàng chữ xuất hiện trong khung nhập.
Cốc cốc ——
Niên Nguyệt bị tiếng gõ cửa làm giật mình, cô ta hoảng hốt xóa hàng chữ kia đi, qua đi mở cửa.
-
Lúc nghỉ trưa, đại bộ phận nhân viên công tác của đoàn làm phim đều đang nghỉ ngơi, Niên Nguyệt tránh khỏi người khác, một mình đi đến phòng đạo cụ lúc này không có một ai.
Trong phòng đạo cụ tối như mực, đồ vật lộn xộn, Niên Nguyệt bật đèn lên, nhìn quanh bên trong: "Tinh Thần?"
Trước đó có người gõ cửa đưa cho cô ta một tờ giấy, phía trên đó viết Phó Tinh Thần bảo cô ta giờ nghỉ trưa tới nơi này.
Đáy lòng Niên Nguyệt mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng không hoài nghi quá nhiều, chỉ cảm thấy là Phó Tinh Thần có chuyện gì đó, không tiện nói với cô ta ở nơi nhiều người, hoặc là...
Gương mặt Niên Nguyệt hơi nóng lên, ổn định tâm trạng, tiếp tục nhìn vào bên trong: "Tinh Thần anh ở đâu?"
Phòng đạo cụ yên tĩnh làm cho lòng người hốt hoảng, Niên Nguyệt kêu mấy tiếng đều không có ai trả lời. Niên Nguyệt có chút bất an, quay người muốn rời khỏi nơi này, nhưng khi cô ta đi tới cửa, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Trong mắt Niên Nguyệt có một người xâm nhập vào, cũng không phải là người mà cô ta dự đoán, mà là...
"Sơ Tranh? Cô... Tại sao cô lại ở chỗ này?" Niên Nguyệt vô thức lui về phía sau một bước, biểu cảm trên mặt hết sức phức tạp.
Sơ Tranh đi từ ngoài cửa vào, thuận tay đóng cửa lại, Niên Nguyệt nhìn động tác của cô, cánh tay đang buông thõng siết chặt lấy vạt áo, đáy lòng càng thêm bất an hơn.
Cô...
Muốn làm gì?
Đây chính là đoàn làm phim!!
Nghĩ tới đây, đáy lòng Niên Nguyệt lại trấn định hơn mấy phần.
Sơ Tranh đóng cửa lại, chậm rãi phun ra ba chữ: "Cô đoán xem."
Niên Nguyệt nhíu mày, không nói tiếp, sau sự kiện lần trước, cô ta cũng không tiếp tục giả vờ như chưa từng có chuyện gì phát sinh, lôi kéo làm quen với cô nữa.
Niên Nguyệt lóe lên linh quang: "Cô lừa tôi đến đây?"
Phó Tinh Thần có số điện thoại của cô ta, nếu như thật sự có chuyện cần hẹn gặp thì sao lại dùng giấy chứ.
Trước đó cô ta đã hoài nghi rồi, nhưng bởi vì là Phó Tinh Thần, cô ta sợ thật sự là hắn ta đưa cho, mình bỏ qua mất, cho nên vẫn tới.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, Niên Nguyệt coi như cô thừa nhận.
"Cô lừa tôi đến đây làm gì?"
"Cô từng làm gì trong lòng cô không rõ sao?" Giọng nói Sơ Tranh lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng, nhiệt độ trong toàn bộ không gian đều phảng phất như đang hạ xuống mấy độ.
Sau sống lưng Niên Nguyệt chui lên một trận hàn ý, trên trán lấm tấm mồ hôi, dần dần lăn xuống theo gương mặt, cô ta dùng sức nhấp cánh môi đang phát run.
"Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì, tôi còn có việc, đi về trước." Niên Nguyệt tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, đi ra bên ngoài.
Lông mi Sơ Tranh hơi rủ xuống, ngay khi Niên Nguyệt sắp đụng phải chốt cửa, đột nhiên giơ tay, một tay quật ngã cô ta vào trong đống đạo cụ bên cạnh.
Niên Nguyệt đột nhiên bị quật ngã, trong đầu trống không trong một nháy mắt, cả người đều choáng váng.
"Cô... Cô làm gì!" Niên Nguyệt chống lấy đạo cụ ngồi dậy, tức giận rống lên một câu với Sơ Tranh.
Nhưng mà cô gái đứng ở trước mặt cô ta kia, cũng không đáp lại cô ta một chữ nào. Ánh sáng xung quanh lắc lư, đạo cụ chất thành một đống, giống một loại sinh vật khủng bố nào đó, khiến cho người ta tê cả da đầu.
Niên Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt: "Cô... Cô đừng làm loạn, nơi này là đoàn làm phim, chẳng mấy chốc sẽ có người tới!!"
Đáp lại Niên Nguyệt chính là miếng vải đen phủ tới, tia sáng trước mắt tối xuống, đáy lòng Niên Nguyệt hoảng hốt, theo bản năng muốn kéo miếng vải đen ra.
Nhưng mà cô ta còn chưa kịp kéo miếng vải đen ra, thì trên người đã đau xót, tiếp theo là càng nhiều nắm đấm hơn rơi xuống, đau đến mức Niên Nguyệt la lên.
"Tần Sơ Tranh cô điên rồi..."
"Cô thả tôi ra!!"
"Cứu mạng, giết người rồi!! Cứu mạng..."
Niên Nguyệt hét đến khàn cả giọng, cũng không có ai đến cứu cô ta. Cuối cùng thật sự không còn sức lực kêu nữa, như con chó chết, chật vật nằm rạp trong đống đạo cụ.
Miếng vải đen trùm lên đầu cô ta bị lôi ra, ánh mắt Niên Nguyệt mơ hồ trông thấy cô gái đứng ở trước mặt mình.
Ánh mắt băng lãnh đạm mạc, giống như mang theo băng tuyết, rơi trên người cô ta, kích thích tầng tầng hàn ý.
Cô gái chậm chạp ngồi xổm xuống, đối mặt với cô ta: "Ảnh chụp là do cô chụp?"
"Ảnh... Ảnh chụp gì?"
Sơ Tranh híp mắt lại, hung hãn giơ tay, con ngươi Niên Nguyệt co rụt lại, sợ đến mức ôm đầu kêu lên một tiếng: "Là... Là tôi chụp, là tôi chụp, đừng đánh nữa..."