Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nửa tháng sau.
Sơ Tranh nhận được thư của Khê Nam, nói thật sự có người tới cửa tìm cô, đối phương ăn mặc kỳ kỳ quái quái, nhìn cũng không phải là người tốt lành gì, bọn họ càng không tin Sơ Tranh đã chết rồi, nhất định muốn gặp cô.
Sơ Tranh bảo Khê Nam nghĩ cách giữ bọn họ lại.
Khê Nam nhận được hồi âm, sờ cằm suy nghĩ.
"Khê Nam công tử, xin hỏi lâu chủ của các ngươi lúc nào mới trở về?"
Khê Nam nhét thư vào trong ngực, xoay người nhìn về phía người hỏi: "Lâu chủ nói hai ngày nữa sẽ về."
"Thật sao?"
Khê Nam vỗ ngực cam đoan, đối phương có chút ngờ vực, nhưng bây giờ đang ở địa bàn của người khác, muốn tìm được lâu chủ của bọn họ thì chỉ có thể nhẫn nại trước.
"Chư vị vẫn còn ở trong khách điếm sao?" Khê Nam chủ động hỏi.
Đối phương gật đầu.
"Như vậy đi, ta sắp xếp chỗ ở cho chư vị, lâu chủ sắp về rồi, như thế sẽ thuận tiện hơn."
Đối phương dò xét Khê Nam, dường như muốn nhìn ra mục đích hắn làm như vậy là gì.
Đáng tiếc Khê Nam vẻ mặt thành khẩn, giống như thật sự để lâu chủ thuận tiện gặp bọn họ, không nhìn ra dị thường gì.
Đối phương chần chờ một lát: "Vậy làm phiền Khê Nam công tử."
"Không phiền không phiền, người tới là khách nha." Khê Nam cười hì hì gọi người tới sắp xếp phòng cho bọn họ.
Chờ sắp xếp tốt cho những người này, Khê Nam im ắng xì một tiếng khinh miệt, vẫy tay gọi một lâu chúng tới: "Đi làm ít chuyện."
-
Ban đêm.
Người vào Phong Mãn Lâu ở, phát hiện bọn họ đều bị trói trên ghế, xếp thành một hàng, không thiếu một tên nào.
Ngay cả hai tên ở lại bên ngoài để phòng ngừa vạn nhất cũng bị bắt về.
"Các ngươi làm gì thế hả?"
Trong căn phòng tối mờ, đối diện bày biện một cái ghế, lúc này Khê Nam vắt chân ngồi trên cái ghế kia giống y như thổ phỉ.
"Đều tỉnh hết rồi à?" Khê Nam buông chân xuống: "Lâu chủ bảo ta giữ các ngươi lại, cho nên chỉ có thể ủy khuất các ngươi một chút trước."
Người đối diện vừa sợ vừa giận: "Ngươi..."
Nội lực đâu?
Vì sao bọn họ không có cách nào sử dụng nội lực!!
Không chỉ có không có cách nào sử dụng nội lực, cả người đều mềm nhũn cả ra, không có khí lực gì.
"Ngươi đã làm gì chúng ta?"
"Yên tâm, chỉ là một chút thuốc, phòng ngừa các ngươi động thủ." Khê Nam cười hì hì: "Dù sao người của Phong Mãn Lâu chúng ta cũng không quá am hiểu đánh nhau, nếu như động thủ, chúng ta rất ăn thiệt thòi, chỉ có thể dùng trí."
Dùng trí?
Thủ đoạn hạ lưu này của ngươi mà gọi là dùng trí à?
"Chư vị nghỉ ngơi thật tốt đi nhé."
Khê Nam đứng dậy rời đi, cửa phòng đóng lại, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.
"Làm sao bây giờ?"
"Trước tiên thử xem có thể mở ra không."
Mở ra là không thể nào mở ra, buộc bọn họ y như buộc bánh chưng, dây thừng cơ hồ đã sắp quấn bọn họ thành xác ướp rồi.
Thế này mẹ nó làm sao mà cử động?
Một đám người giày vò hơn nửa đêm, dây thừng không giày vò mở được, người ngược lại mệt mỏi gần chết.
Liên tiếp mấy ngày, trừ người tới đưa đồ ăn cho bọn họ, thì đám người này không hề gặp được những người khác.
Bị trói nhiều ngày như vậy, mỗi ngày còn cho bọn họ uống thuốc, miễn cho bọn họ chạy mất, có thể nghĩ được bọn họ nghẹn khuất cỡ nào.
"Rốt cuộc các ngươi muốn trói chúng ta tới khi nào!"
"Chờ lâu chủ trở về nha, không phải các ngươi muốn gặp lâu chủ sao?" Lâu chúng đưa nước vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn gặp lâu chủ nữa à?"
Đám người: "..."
-
Lại nửa tháng trôi qua.
Sơ Tranh dẫn Mãn Nguyệt trở về Phong Mãn Lâu, đồng hành còn có Hồi Xuân.
"Lâu chủ."
"Chào lâu chủ."
"Lâu chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi."
Sơ Tranh ôm Mãn Nguyệt xuống, Mãn Nguyệt không có ý định xuống đất, trực tiếp ôm lấy cổ Sơ Tranh, đầu gác trên vai cô.
Đám người: "..."
Hình tượng này có chút kỳ quái nha.
Vị tiểu công tử này, ngươi có hiểu lầm gì với chiều cao của ngươi sao!!
Sơ Tranh ngược lại đã quen thuộc, trực tiếp đưa hắn trở về phòng trước.
Sắp xếp cẩn thận cho Mãn Nguyệt xong, lúc này Sơ Tranh mới đi gặp đám người kia.
Bị nhốt hơn nửa tháng, đám người này vô cùng suy sụp, đột nhiên trông thấy một người xa lạ tiến vào, lập tức giữ vững tinh thần.
Khê Nam chân chó chuyển cái ghế đến cho Sơ Tranh, Sơ Tranh phất y phục ngồi xuống, bắt chéo chân ngồi lên.
Sơ Tranh giả mù sa mưa hỏi một câu: "Các ngươi tìm ta làm gì?"
Cô gái chỉ tùy tiện ngồi xuống chỗ đó, nhưng cảm giác kia như đang ngồi trên vương tọa, toàn thân đều khí thế lạnh lẽo của bậc trên cao.
Một người trong đó chần chờ hỏi: "Ngươi là Phong lâu chủ?"
"Các ngươi tới tìm ta, mà ngay cả bộ dáng của ta cũng không biết rõ?" Đây cũng quá không chuyên nghiệp rồi!! Tìm nhầm người thì làm sao bây giờ!!
"..."
Tình báo bọn họ lấy được, và người bây giờ nhìn thấy không giống nhau lắm.
Ánh mắt người kia trầm xuống, nói: "Vì sao Phong lâu chủ lại cho người trói chúng ta lại?"
Sơ Tranh: "Các ngươi lại không có lòng tốt gì, sao ta không thể trói?"
"..." Khóe miệng đối phương hơi co giật: "Phong lâu chủ từ đâu mà đoán ra được là chúng ta không có ý tốt? Chúng ta đường đường chính chính tới cửa bái phỏng, đây là đạo đãi khách của Phong Mãn Lâu các ngươi à?"
"Khách nhân đương nhiên sẽ không đối đãi như thế, nhưng đáng tiếc các ngươi là khách nhân sao?" Một đám ngu ngốc muốn đến lừa ta, cũng không cảm thấy ngại khi nói mình là khách nhân à.
"Phong lâu chủ..."
"Các ngươi đừng nói nhảm nữa, có chuyện gì thì nói nhanh, không nói ta sẽ tiễn các ngươi lên đường."
"..."
"Ba, hai, một..."
Sơ Tranh vung tay lên, lâu chúng đằng sau cấp tốc tiến lên, túm lấy một người trong đó, nhét vào trong miệng hắn ta một viên thuốc.
Viên thuốc trôi xuống, sắc mặt người kia liền trở nên xanh xám, trong miệng không ngừng xì bọt ra, thân thể run rẩy không ngừng, chỉ qua một lát đã không có động tĩnh gì nữa.
Những người khác phẫn nộ trừng Sơ Tranh: "Ngươi..."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ngồi ở bên kia, mắt lạnh nhìn lâu chúng tiếp tục đút cho kẻ tiếp theo.
Cuối cùng, người ban đầu kia nhịn không được, hét lớn một tiếng: "Phong lâu chủ chẳng lẽ không muốn biết thân thế chân chính của mình à?"
"Thân thế chân chính?" Đến rồi đến rồi, chủ đề chính rốt cuộc đã đến.
"Đúng vậy, Phong lâu chủ, mẫu thân của ngài cũng không phải người bình thường, chúng ta tới tìm ngài, cũng là vì chuyện này."
Đầu ngón tay Sơ Tranh hơi cong lên, chống cằm, lơ đãng nói: "Không phải các ngươi bảo ta trở về kế thừa gia nghiệp chứ?"
"..."
Nói theo một ý nghĩa nào đó, thì đúng thật là như thế.
Người kia lập tức nói: "Chúng ta phụng mệnh đến tìm ngài, hi vọng ngài có thể trở về gia tộc chân chính, chúng ta đều là tộc nhân của ngài."
"Tộc nhân?"
"Đúng vậy, nếu như ngài không tin, chúng ta có tín vật có thể cho ngài xem."
"Ta tin." Dù sao ta cũng là người có kịch bản, sao có thể không tin chứ.
Câu trả lời của Sơ Tranh vượt qua dự liệu của bọn họ, sao cô lại tin rồi?!
Đáy lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng người kia vẫn nói tiếp: "Lần này chúng ta tới tìm ngài, là để đón ngài trở về."
"Chuyện đó thì không cần, ta không có hứng thú." Ai muốn cùng các ngươi trở về chịu chết chứ! Ta ngốc chắc?! Sơ Tranh dừng một chút: "Ta còn có chút việc muốn hỏi các ngươi."
Đám người: "???"
"Mãn thị nhất tộc ở Lăng Châu, là các ngươi diệt môn à?"
Mãn thị nhất tộc? Mãn thị nhất tộc mà thời gian trước trên giang hồ truyền đi nhốn nháo kia à?
"Chuyện này liên quan gì đến chúng ta?"
"Đúng thế, ta hỏi ngươi đấy, có phải do các ngươi làm không?"
"Không phải."
Sơ Tranh nháy mắt với lâu chúng, lâu chúng vừa rồi dừng đút thuốc tiếp tục bóp cằm người tiếp theo, nhét thuốc vào trong miệng.
Tốc độ tay của lâu chúng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, lại có hai người miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự, cũng không biết sống hay chết.