Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 177: Vương gia vạn phúc (7)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Yến Quy, ngăn cản Yến Quy hắc hóa. 】

Sơ Tranh đứng trên lầu ba của Tụ Viễn lâu nhìn màn kịch náo nhiệt phía dưới, lúc này cô đang dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn thiếu niên mặc huyền y khuất dần trong đám người rộn ràng.

Yến Quy...

Tên cũng thật dễ nghe.

"Tiểu thư." Lục Châu bưng trà tới: "Ngài uống trà không?"

Sơ Tranh bưng chén trà, dựa vào lan can, trong làn hương khói lượn lờ, dõi mắt nhìn về những kiến trúc rộng rãi mơ hồ nơi xa xa.

Yến Quy.

Đương kim Lục vương gia.

Không có phong hào.

Không có phủ đệ.

Bây giờ còn đang ở trong một cung điện bị bỏ trống trong cung.

Mẫu phi của hắn chỉ là một cung nữ trong lãnh cung, tiên đế từng đem phi tử mình yêu thương nhất biếm vào lãnh cung.

Khoảng thời gian kia, người chiếu cố vị phi tử kia chính là mẫu thân của Yến Quy.

Tiên đế đến thăm vị phi tử kia, ai ngờ tính tình của vị phi tử kia cũng lớn, không thèm gặp tiên đế.

Tiên đế ở trong lãnh cung uống rượu, dưới cơn say, thì nhìn nhầm mẫu thân Yến Quy thành vị phi tử kia.

Có lẽ vì để chọc giận vị phi tử kia, nên mẫu thân Yến Quy được triệu đến hầu hạ bên người tiên đế, bị tiên đế xem như công cụ để kích thích phi tử kia.

Cứ như thế qua chừng nửa năm, thì vị phi tử kia được phục sủng.

Mà lúc này mẫu thân của Yến Quy đã mang thai, tin tức này bị vị phi tử kia biết được, nên bị ban cho thuốc phá thai.

Yến Quy mạng lớn, nên vẫn được sinh ra.

Nhưng sau khi hắn vừa được sinh ra thì mẫu thân hắn liền bị siết cổ chết.

Nếu không phải tiên đế đến kịp thời, thì có lẽ Yến Quy cũng không sống nổi.

Tiên đế giao Yến Quy cho một vị phi tần không được sủng ái nuôi dưỡng, nhưng số của vị phi tần này cũng khổ, không qua được mấy năm thì bị bệnh qua đời.

Từ đó Yến Quy chỉ còn lại một mình.

Có lẽ tiên đế đối với huynh đệ của mình thì trọng tình trọng nghĩa, nhưng đối với hậu cung lại chính là một tên cặn bã.

Yến Quy bị tiên đế quên lãng đi như thế.

Nhưng lại không bị vị phi tử kia lãng quên, cũng không bị đứa con mà vị phi tử kia sinh ra lãng quên.

Từ nhỏ đến lớn, Yến Quy đều sống dưới sự ức hiếp của bọn họ.

Sự phản kháng của hắn, quật cường của hắn, đều sẽ làm hắn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn.

Nên hắn không phản kháng nữa.

Hắn dùng trầm mặc để chống cự.

Dần dần sự ức hiếp liền ít đi rất nhiều.

Bởi vì hắn không phản kháng, đối với những người thích bắt nạt người khác mà nói, nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng hạt giống thù hận đã đâm chồi mọc rễ trong đáy lòng Yến Quy.

Hắn đang chờ, chờ mình lớn lên, chờ mình đủ lông đủ cánh, chờ đến ngày mình có năng lực báo thù.

Vị phi tử kia bây giờ đã là thái hậu, là mẹ đẻ của Hoàng đế và Vinh vương.

Thái hậu ghi hận mẫu thân của Yến Quy, vì tại thời điểm bà ta thất sủng, lại đi câu dẫn tiên đế, hơn nữa còn hạ sinh một đứa con trai.

Bây giờ Hoàng đế tại vị, không cho hắn phong hào, cũng không cho hắn phủ đệ, chỉ cho hắn ở tòa phế cung này, bị người ta xem như trò cười.

Có một lần Vinh vương cố ý đẩy hắn xuống nước.

Bởi vì lúc trước mẫu thân hắn từng bị ép uống thuốc phá thai, nên từ nhỏ thân thể hắn đã không tốt.

Lần đó cơ hồ như muốn lấy luôn nửa cái mạng của Yến Quy.

Yến Quy thiết kế âm mưu định giết chết Vinh vương, nhưng hắn lại bị người phía dưới bán đứng.

Cho dù cuối cùng vẫn không điều tra được đến chỗ hắn, nhưng Hoàng đế đã bắt đầu nghi ngờ.

Sau này Vinh vương hãm hại Yến Quy thêm lần nữa, nhưng Yến Quy đã sớm liên hợp với ngoại thần chuẩn bị ám sát Hoàng đế, Vinh vương bị lợi dụng, rồi chết trong sự kiện kia.

Đương nhiên cuối cùng Yến Quy vẫn không giết được Hoàng đế, hơn nữa còn bị Diệp Dương chém đứt một cánh tay.

Nhưng Yến Quy chạy trốn được, lúc này hắn bắt đầu hắc hóa triệt để... Không phải, là bước lên con đường tạo phản.

Làm cho khắp nơi trong thiên hạ chiến hỏa không ngừng, dân chúng lầm than.

Sơ Tranh nhấp một ngụm trà, thu hồi ánh mắt đang nhìn về hướng hoàng thành lại.

Tên Diệp Dương này...

Hẳn là đối tượng hôn ước mà nguyên chủ chờ mong, Diệp công tử trong miệng Lục Châu.

Đương nhiên kỳ thật hai nhà vẫn chưa xác định đối tượng hôn ước là ai, nhưng lúc Thành vương còn sống, thì đã ngầm thừa nhận là vị đại tiểu thư nguyên chủ này.

Thế này là muốn cưới ai, thì chọn người đó à...

Dựa vào cái gì mà nam nhân có được đãi ngộ tốt như vậy chứ?!

Ta không phục!

"Tiểu thư, chúng ta ở đây tới làm gì?" Lục Châu thận trọng hỏi.

Sơ Tranh đưa chén trà đã nguội cho nàng: "Uống trà."

"..."

Trà của tụ lâu này cũng không nổi danh nha.

Lục Châu đi châm trà thêm lần nữa.

Sơ Tranh dịch chuyển qua một bên khác của gian phòng.

Ở chính diện Tụ Viễn lâu chính là một con đường phồn hoa nhộn nhịp, phía sau lại là một rừng hoa mai, phong cảnh đẹp nức lòng người, phía trước rừng hoa mai chính là một hồ nước.

Thời điểm này chính là lúc hoa mai nở rộ.

Đầu ngón tay Sơ Tranh gõ nhẹ lên lan can, cô đứng ở chỗ cao, chỉ cần tuỳ tiện là có thể nhìn thấy tràng cảnh phía dưới.

Diệp Dương và Trình Tiêu một trước một sau đi vào.

Hôm nay chính là ngày nguyên chủ đi tìm Diệp Dương, và nhìn thấy hình ảnh Diệp Dương ôm ấp Trình Tiêu.

"Tiểu thư, gần đây thời tiết rất lạnh, ngài cẩn thận không lại bị cảm." Lục Châu phủ thêm áo choàng cho Sơ Tranh, nàng nhìn theo tầm mắt Sơ Tranh, kinh ngạc lên tiếng: "Đó không phải Diệp công tử sao? Sao lại... ở cùng nhị tiểu thư?"

Phía dưới, không biết Diệp Dương nói gì với Trình Tiêu.

Mà hai người đã vội vàng ôm nhau, sau đó còn thân mật hơn.

Lục Châu đỏ bừng cả mặt, trực tiếp che mắt lại.

Cuối cùng mới nhớ tới Sơ Tranh, nói năng lộn xộn an ủi Sơ Tranh: "Tiểu... tiểu thư, không chừng chuyện này có hiểu lầm gì đó..."

"Có hiểu lầm gì đó?" Sơ Tranh kéo lại áo choàng.

"Tiểu thư... Diệp công tử... Hơn nữa nhị tiểu thư, từ nhỏ nàng ta đã thích cướp đồ của ngài, chắc chắn là nàng đã nói gì đó với Diệp công tử!"

"Ta và Diệp Dương không có bất cứ quan hệ nào."

"Tiểu thư... không phải ngài thích Diệp công tử sao?"

Tiểu cô nương sắc mặt bình tĩnh nhìn hại người đang ôm nhau phía dưới: "Ta từng nói qua?"

"Không, không có." Loại chuyện này sao có thể nói, nhưng nàng nhìn ra được, hơn nữa tiểu thư cũng từng ngầm thừa nhận.

Nếu như không phải vương gia...

"Hôn ước không có đối tượng chính xác, ta và Trình Tiêu đều có thể, Diệp Dương muốn ở cùng ai cũng không liên quan gì đến ta, hiểu chưa?" Giọng nói của Sơ Tranh như gió tháng ba, dường như còn mang theo hàn ý se se lạnh.

Lục Châu hơi há miệng.

Nửa ngày sau mới cái hiểu cái không gật đầu: "Hiểu, hiểu rõ."

Lục Châu nhìn xuống phía dưới, bên ngoài rừng hoa mai, có mấy người đang nhìn xung quanh, rồi lấm la lấm lét đi vào bên trong.

"Tiểu thư, ngài xem."

Đám người kia tựa hồ phát hiện ra Diệp Dương và Trình Tiêu, nên giống như tò mò đi qua.

Bọn họ xuất hiện quá đột ngột, Trình Tiêu bị dọa, lập tức che mặt lại, Diệp Dương che chở nàng ta nhanh chóng rời đi.

Sơ Tranh đưa một tấm ngân phiếu cho Lục Châu: "Đưa ngân phiếu cho bọn họ, đừng để người khác trông thấy."

Lục Châu trừng lớn mắt.

Cái này...

Người phía dưới là do tiểu thư tìm đến?

Vì sao chứ?

Lục Châu không dám hỏi, lập tức nhận ngân phiếu rồi đi làm việc.

Sơ Tranh rời khỏi phòng, ở gian phòng cách vách có mấy cô nương trẻ tuổi bước ra.

Vừa thấy Sơ Tranh, một người trong số đó lập tức quái gở lên tiếng: "Đây không phải là Trình muội muội của Thành vương phủ sao?"

"Hoàng tỷ tỷ, ngài nói chuyện cẩn thận một chút a, người ta cao ngạo lắm đấy, đâu chịu nói chuyện với chúng ta đâu." Người bên cạnh nhắc nhở.

"Đúng vậy nha, những người như chúng ta, không lọt nổi vào mắt xanh của người ta đâu."

Mấy người ngươi một lời ta một câu, chế nhạo Sơ Tranh một phen.

Trong trí nhớ của nguyên chủ có mấy người này.

Nếu nói đến ân oán thì có chút xa xôi, phải quay ngược dòng về lúc tiên đế còn tại thế, lúc ấy nguyên chủ cũng chỉ mới bảy, tám tuổi.

Khi ấy nàng tham gia một buổi cung yến.

Tiên đế nhất thời hứng khởi, để bọn nhỏ tự biểu diễn một cái tài nghệ sở trường của riêng mình.

Cuối cùng nguyên chủ giành được hạng nhất.

Còn được tiên đế ban thưởng.