Editor: JyKim0: @JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phong Mãn Lâu mất tích tập thể, không ai biết đám người này đi đâu.
Những chủ nợ kia tức giận phá hủy cả cửa lớn Phong Mãn Lâu.
Nhưng dù bọn họ làm gì, vẫn không ai thấy người của Phong Mãn Lâu.
Mãi đến hơn nửa tháng sau, có người truyền ra từng nhìn thấy người của Phong Mãn Lâu ở thành Lâm Giang.
Thành Lâm Giang là nơi nào?
Đó là một nơi mà khắp nơi đều lộ ra chữ "tiền", muốn đến thành Lâm Giang, đầu tiên ngươi phải có tiền, nếu không đến cả cửa thành ngươi cũng không thể bước vào được một bước.
Những con quỷ nghèo của Phong Mãn Lâu sao lại có tiền đến thành Lâm Giang?
Sự thật chứng minh.
Phong Mãn Lâu không chỉ có tiền vào được thành Lâm Giang, mà bọn họ còn mua một khu nhà ở thành Lâm Giang... Không sai, chính là một khu.
Nhà ở còn đang sửa chữa, chưa treo biển, cho nên người ở thành Lâm Giang cũng không biết ai ở trong này.
Tất cả mọi người của Phong Mãn Lâu đã đến đây được nửa tháng, mỗi ngày đều trôi qua phi thường huyền huyễn.
Khê Nam ngày nào cũng lo lắng Sơ Tranh chạy trốn một mình.
Nhưng cô không trốn một mình, mà ngược lại mang theo bọn họ cùng chạy.
Vậy thì cũng thôi đi...
Bây giờ lại còn thu xếp ổn định ở thành Lâm Giang, thế này mẹ nó giống như đang nằm mơ vậy.
"Lâu chủ, ngài lấy tiền từ đâu ra thế?" Khê Nam đứng bên cạnh Sơ Tranh quạt cho cô: "Lâu chúng ta không có nhiều tiền như vậy, tiền riêng của ngài cũng không có nhiều như vậy mà?"
Sơ Tranh lấy tiền từ chỗ nào, là tiêu điểm chú ý của bọn họ.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Có tiền xài không tốt sao?"
Khê Nam sầu mi khổ kiểm: "Nhưng mà lâu chủ, ta không thể nhìn ngài đi lệch đường được, có phải ngài cũng giống như Phong Hàn Nguyên không, đi vay tiền sao?"
Vay tiền?
Ta cần vay tiền sao?
Thống cách của Vương bát đản đang hứng chịu vũ nhục!
"Không có." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ta không cần vay tiền."
Khê Nam cố gắng dẫn dắt: "Vậy ngài..."
Sơ Tranh lại không cho cậu ta cơ hội này, không nhịn được nói: "Ngươi nói nhảm nhiều thế, ra ngoài làm việc!"
Khê Nam: "..."
Khê Nam chân chó tăng tốc quạt: "Ta đây không phải đang quạt cho ngài sao? Đây cũng là công việc!!"
Khê Nam ngoại trừ có hơi đầu đất ra, thì không có bệnh nào khác.
Sơ Tranh cũng lười phản ứng với cậu ta: "Muội muội ngươi đâu?"
Cô tới lâu như vậy, vẫn chưa thấy vị Tân Vũ kia, mỗi ngày chỉ có Khê Nam lắc lư trước mặt mình.
"Còn chưa về đâu." Khê Nam nói: "Lâu chủ tìm nàng có chuyện gì không?"
"Nàng đi đâu?"
"Lâu chủ quên rồi?" Khê Nam kinh ngạc.
Sơ Tranh: "..."
Tiêu rồi!
Nội tâm Sơ Tranh hoảng thành một nhóm, trên mặt lại ra vẻ trấn định.
Khê Nam kinh ngạc xong, lại dùng ánh mắt cổ quái dò xét Sơ Tranh.
Khoảng thời gian này, Khê Nam thỉnh thoảng lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô.
Đại khái là hoài nghi cô không giống lâu chủ trước kia.
Sơ Tranh cấp tốc xem lại ký ức của nguyên chủ một lần, Tân Vũ đi đâu?
Dù sao cũng là ký ức của người khác, mặc dù Sơ Tranh được kế thừa, nhưng cũng không thể giống như ký ức của mình, nhất định phải cẩn thận suy nghĩ mới nhớ ra được.
Cuối cùng khi nghi hoặc của Khê Nam đến đỉnh điểm, Sơ Tranh mới nhớ ra Tân Vũ đi đâu.
"Bảo nàng đi lấy kiếm mà thôi, vì sao lâu như thế rồi còn chưa trở về?"
Ấnh mắt cổ quái của Khê Nam chậm rãi thu hồi, nói: "Có lẽ trên đường có việc nên chậm trễ, mà bên này cách bên kia cũng không gần."
Gần đây lâu chủ như biến thành người khác...
Nhưng ngẫm lại cái lâu rách nát này của bọn họ, có gì để mà ngấp nghé? Mà cô còn bỏ ra nhiều tiền như vậy.
"Ngươi không quan tâm?" Đó là muội muội ruột của ngươi sao? Mấy ngày nay cũng không thấy Khê Nam quan tâm một câu.
"Nàng có thể có chuyện gì được, chạy còn nhanh hơn bất kì ai." Khê Nam hiểu rất rõ muội muội nhà mình, không lo lắng.
Khê Nam đột nhiên nhớ tới một việc: "Nhưng mà... Lâu chủ, chúng ta đổi chỗ, Tân Vũ có thể tìm được không?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh trầm mặc: "Treo bảng hiệu lên đi."
Lấy thanh danh của Phong Mãn Lâu hiện tại, chẳng mấy chốc sẽ truyền đi, đến lúc đó Tân Vũ tự nhiên sẽ nghe thấy.
Khê Nam vò đầu: "Những người đòi nợ kia đuổi tới thì phải làm sao bây giờ?"
"Đánh thôi." Mặc dù cô có tiền, nhưng không muốn trả tiền cho lão cha cặn bã kia.
"Trực tiếp động thủ hình như không tốt lắm?"
"Cũng không phải chúng ta nợ tiền, có gì không tốt?" Sơ Tranh không hiểu thấu: "Khi dễ ta bọn họ cũng không thấy ngại?"
Một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta, chèo chống một Phong Mãn Lâu đã rất cực khổ rồi.
Đám đại nam nhân kia không tìm Phong Hàn Nguyên, đuổi theo nguyên chủ đòi nợ, còn không phải là vì không đánh được Phong Hàn Nguyên sao.
Sau khi Sơ Tranh hoàn toàn hiểu rõ Phong Hàn Nguyên, cô đại khái đã biết được Phong Hàn Nguyên vay tiền bằng cách nào.
Trên giang hồ có bảng xếp hạng sức chiến đấu, Phong Hàn Nguyên vững vững vàng vàng chen vào mười vị trí đầu, tiền này còn có thể vay như thế nào được nữa?
Thật đúng là vay tiền bằng thực lực!
Sơ Tranh bảo treo bảng hiệu lên, mặc dù Khê Nam cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng lại không khuyên nổi Sơ Tranh.
Tả hộ pháp cũng tham gia vào, nhưng vẫn không thể khiến Sơ Tranh thay đổi chủ ý.
Cuối cùng đám người chỉ có thể treo bảng hiệu Phong Mãn Lâu lên.
Tấm bảng này vẫn luôn lưu truyền qua từng đời, từ khi Phong Mãn Lâu thành lập, nghe nói là tổ sư gia tự viết, đây là biểu tượng cho Phong Mãn Lâu, cho nên khi bọn họ ra đi, vẫn phải lấy xuống mang theo.
Bảng hiệu treo lên không quá hai ngày, liền có người nghe tiếng tìm tới cửa.
Sơ Tranh trực tiếp cho người đánh bọn họ ra.
Sơ Tranh lên tiếng, đương nhiên người của Phong Mãn Lâu sẽ không khách khí.
Nhân số của Phong Mãn Lâu không ít, cho dù những năm này bỏ bê luyện tập, nhưng cũng có thể ỷ vào nhiều người, đánh cho đối phương ra ngoài.
Vì tránh để cho những người này không ngừng náo loạn nhiễu dân.
Sơ Tranh cắm không ít cờ xí bên ngoài, ý tứ đại khái giống tờ giấy cô để lại lúc trước.
—— Đòi tiền tìm Phong Hàn Nguyên, Phong Mãn Lâu không chịu trách nhiệm, còn đến náo loạn nữa, đừng trách bọn ta không khách khí.
Cuối cùng còn cho người truyền ra, cô đã đoạn tuyệt quan hệ với Phong Hàn Nguyên, có vấn đề cũng đừng tìm cô nữa.
Nếu như lại tiếp tục đến cửa, nếu xảy ra vấn đề gì thì phải tự mà phụ trách lấy.
"Việc Phong Hàn Nguyên làm, tại sao lại bắt con gái người ta chịu chứ?"
"Không phải có câu cha nợ con trả sao?"
"Có người cha như thế, đúng là xui xẻo..."
"Phong Hàn Nguyên thật đúng là không phải người."
Câu này có không ít người từng mắng, lúc còn trẻ Phong Hàn Nguyên hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, làm cho không ít nữ tử vì ông ta mà muốn chết muốn sống.
Bây giờ lại vay tiền khắp nơi, làm hại con gái của mình, còn không phải "thật đúng là không phải là người" sao.
"Nói mới nhớ, Phong Mãn Lâu trước đó nghèo đến mức không có cơm ăn, sao bỗng nhiên lại mua nhiều nhà ở Lâm Giang như thế?"
"Phong Mãn Lâu cũng là môn phái có danh tiếng lâu đời trên giang hồ, không ít nhân sĩ đi ra từ đó, có chút nội tình không phải bình thường sao?"
"Phong Hàn Nguyên còn chưa phá sạch cơ à?"
"Ai..."
Khi Phong Hàn Nguyên tiếp nhận Phong Mãn Lâu, Phong Mãn Lâu vẫn là một trong những dê đầu đàn của danh môn chính phái, bây giờ suy tàn thành thế này, thật khiến người ta thổn thức.
Mặc dù Sơ Tranh treo cảnh cáo, nhưng vẫn không ngừng có người tìm tới cửa.
Đuổi người này đi, lại có người khác tới.
Sơ Tranh phiền vô cùng, đột nhiên cho người truyền lời ra, năm ngày sau chủ nợ cùng nhau tới, nếu ai không tới, về sau đừng có đòi tiền cô lần nữa.
Đám người tưởng rằng Sơ Tranh muốn trả tiền, hấp tấp chạy tới.