Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1758: Thương nhân thời không (35)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đồ vừa rồi thử đều gói lại." Sơ Tranh rất hào khí phất tay mua toàn bộ, nhân viên bán hàng cũng không đoái hoài tới vây xem thịnh thế mỹ nhan của Tịch Kính nữa, vội vàng đi gói những bộ quần áo vừa rồi Tịch Kính mặc lại.

Sơ Tranh quét thẻ ký đơn một mạch, chờ Tịch Kính thay xong ra, Sơ Tranh đã đứng đó chờ hắn.

Đồ bảo chủ quán trực tiếp đưa tới nhà.

Tịch Kính: "Em đều mua hết?"

Sơ Tranh: "Ừ." Đều đã thử qua không mua thì còn thế nào nữa?

Tịch Kính: "..."

Tịch Kính còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Sơ Tranh đã dắt hắn chiến đến chiến trường tiếp theo.

Đang yên bình dạo phố, lại biến thành mua mua mua, cũng đều mua cho một mình Tịch Kính.

"Cho anh." Sơ Tranh xếp hàng mua được trà sữa đưa cho Tịch Kính.

Tịch Kính cắm ống hút vào, cho Sơ Tranh uống trước, Sơ Tranh lắc đầu, Tịch Kính cố chấp nhìn cô.

Sơ Tranh: "..."

Có phải hắn bắt ta thử độc không!

Sơ Tranh cúi đầu uống một ngụm, lần này Tịch Kính thu hồi lại, ôm trà sữa uống từng ngụm nhỏ.

Sơ Tranh đi mua những vật khác, vừa về đến lại không nhìn thấy Tịch Kính đâu.

Người đâu?!

Hắn mẹ nó vẫn còn là trẻ con à, ngày nào cũng phải dắt kè kè bên mình sao?

Sơ Tranh đi một vòng, ở một cửa hàng bán trang sức trông thấy thiếu niên đứng trước quầy, cánh môi cắn ống hút, cúi đầu nhìn đồ trong quầy.

Quầy viên nơi này đều là người tinh tường, quét mắt nhìn thiếu niên một vòng, liền biết đồ trên người hắn đều có giá trị không nhỏ, đang nhiệt tình giới thiệu với hắn, đầy mắt đều là ngôi sao nhỏ.

Dù sao tướng mạo này của Tịch Kính thật sự làm cho người ta khó mà tự điều khiển được.

Sơ Tranh đi vào, ngay trước mặt quầy viên, ôm lấy eo Tịch Kính: "Đang làm gì thế?"

Quầy viên rõ ràng hơi thất vọng.

Lại có chủ rồi...

Nhưng ngẫm lại trang bị trên toàn thân cao thấp của thiếu niên này, cũng không phải người mà bọn họ có thể trèo cao nổi.

Cô gái đến sau này mặc kệ là từ dung mạo hay là khí chất, đều xứng với thiếu niên này.

Tịch Kính quay đầu liếc nhìn cô một cái, nhả ống hút ra, vươn tay, chỉ vào quầy hàng, mềm mềm hỏi: "Cái này có đẹp không?"

Trong quầy là một đôi nhẫn, không tính là đặc biệt.

Sơ Tranh nhìn vào giá tiền của nó, lập tức hiểu rõ.

Quầy viên thấy Sơ Tranh cũng không lộ ra dáng vẻ thích lắm, lập tức giới thiệu.

"Đây là cặp nhẫn đôi có giá cả phải chăng nhất ở tiệm chúng tôi, kiểu dáng tương đối đơn giản hào phóng, hai vị có thể xem kiểu dáng khác, sẽ phong phú hơn nhiều."

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đồ vừa rồi thử đều gói lại." Sơ Tranh rất hào khí phất tay mua toàn bộ, nhân viên bán hàng cũng không đoái hoài tới vây xem thịnh thế mỹ nhan của Tịch Kính nữa, vội vàng đi gói những bộ quần áo vừa rồi Tịch Kính mặc lại.

Sơ Tranh quét thẻ ký đơn một mạch, chờ Tịch Kính thay xong ra, Sơ Tranh đã đứng đó chờ hắn.

Đồ bảo chủ quán trực tiếp đưa tới nhà.

Tịch Kính: "Em đều mua hết?"

Sơ Tranh: "Ừ." Đều đã thử qua không mua thì còn thế nào nữa?

Tịch Kính: "..."

Tịch Kính còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Sơ Tranh đã dắt hắn chiến đến chiến trường tiếp theo.

Đang yên bình dạo phố, lại biến thành mua mua mua, cũng đều mua cho một mình Tịch Kính.

"Cho anh." Sơ Tranh xếp hàng mua được trà sữa đưa cho Tịch Kính.

Tịch Kính cắm ống hút vào, cho Sơ Tranh uống trước, Sơ Tranh lắc đầu, Tịch Kính cố chấp nhìn cô.

Sơ Tranh: "..."

Có phải hắn bắt ta thử độc không!

Sơ Tranh cúi đầu uống một ngụm, lần này Tịch Kính thu hồi lại, ôm trà sữa uống từng ngụm nhỏ.

Sơ Tranh đi mua những vật khác, vừa về đến lại không nhìn thấy Tịch Kính đâu.

Người đâu?!

Hắn mẹ nó vẫn còn là trẻ con à, ngày nào cũng phải dắt kè kè bên mình sao?

Sơ Tranh đi một vòng, ở một cửa hàng bán trang sức trông thấy thiếu niên đứng trước quầy, cánh môi cắn ống hút, cúi đầu nhìn đồ trong quầy.

Quầy viên nơi này đều là người tinh tường, quét mắt nhìn thiếu niên một vòng, liền biết đồ trên người hắn đều có giá trị không nhỏ, đang nhiệt tình giới thiệu với hắn, đầy mắt đều là ngôi sao nhỏ.

Dù sao tướng mạo này của Tịch Kính thật sự làm cho người ta khó mà tự điều khiển được.

Sơ Tranh đi vào, ngay trước mặt quầy viên, ôm lấy eo Tịch Kính: "Đang làm gì thế?"

Quầy viên rõ ràng hơi thất vọng.

Lại có chủ rồi...

Nhưng ngẫm lại trang bị trên toàn thân cao thấp của thiếu niên này, cũng không phải người mà bọn họ có thể trèo cao nổi.

Cô gái đến sau này mặc kệ là từ dung mạo hay là khí chất, đều xứng với thiếu niên này.

Tịch Kính quay đầu liếc nhìn cô một cái, nhả ống hút ra, vươn tay, chỉ vào quầy hàng, mềm mềm hỏi: "Cái này có đẹp không?"

Trong quầy là một đôi nhẫn, không tính là đặc biệt.

Sơ Tranh nhìn vào giá tiền của nó, lập tức hiểu rõ.

Quầy viên thấy Sơ Tranh cũng không lộ ra dáng vẻ thích lắm, lập tức giới thiệu.

"Đây là cặp nhẫn đôi có giá cả phải chăng nhất ở tiệm chúng tôi, kiểu dáng tương đối đơn giản hào phóng, hai vị có thể xem kiểu dáng khác, sẽ phong phú hơn nhiều."