Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1757: Thương nhân thời không (34)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tịch Kính lắc đầu, tránh khỏi Sơ Tranh: "Anh... Anh đi về trước."

Hắn quay người chạy ra bên ngoài, đi hai bước lại quay lại, mềm mềm hỏi: "Lát nữa em tới sao?"

"Ừ."

"Anh học được một loại bánh mới, anh làm xong rồi chờ em nhé."

Tịch Kính nhìn Cao Đằng toàn bộ hành trình đều ngơ ngác một chút, quay người chạy ra ngoài.

Lúc này Cao Đằng mới phản ứng được, chỉ vào bóng lưng Tịch Kính: "Hắn..."

"Bạn trai."

Cao Đằng: "..."

Dáng vẻ có chút thần kỳ.

Cao Đằng muốn làm Hà Viện Viện hối hận, trở thành một người đàn ông cao đến mức cô ta không với tới nổi.

Lúc ấy kỳ thật Cao Đằng bị tức giận chi phối, nhưng đáng tiếc anh ta đã nói ra không thể sửa đổi, chỉ có thể dựa theo lời Sơ Tranh nói mà thay đổi trước đã.

"Số tiền này..."

"Không cần anh trả, đều nằm trong giao dịch." Sơ Tranh nói: "Tôi báo danh cho anh hai lớp học, tự anh đi đi, mặt khác hi vọng anh xóa bỏ và kéo đen tất cả thông tin và phương thức liên lạc của Hà Viện Viện, tốt nhất cũng đoạn tuyệt với những người có liên hệ với Hà Viện Viện."

"Vì sao?"

Cao Đằng không hiểu.

"Để khi anh hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt cô ta, đây mới thật sự bắt đầu." Đương nhiên là bởi vì kích thích! Ngẫm lại một người đã từng vì mình mà muốn chết muốn sống, đột nhiên lấy diện mạo hoàn toàn mới xuất hiện, có thể không kích thích sao?!

Cao Đằng cái hiểu cái không, nhưng vẫn dựa theo lời Sơ Tranh nói, kéo đen tất cả phương thức liên lạc của Hà Viện Viện.

Sơ Tranh bảo nhân viên cửa hàng tính tiền, lại đi vào bên trong chọn hai bộ quần áo phong cách hoàn toàn không giống nhau, bảo nhân viên cửa hàng gói lại.

Cao Đằng nhìn về phía đối diện, thiếu niên kia...

Sơ Tranh cũng không có ý tứ mời Cao Đằng đi qua, Cao Đằng rất thức thời đi trước một bước.

Sơ Tranh đẩy cửa hàng ra, chuông gió kêu lên leng keng.

Trong tiệm không có ai, Sơ Tranh nghe thấy nhà bếp phía sau có âm thanh, cô trực tiếp đi vào.

Thiếu niên mặc tạp dề, đội mũ, đang lấy bánh ngọt từ trong lò nướng ra, mùi thơm nồng nặc trong nháy mắt tràn ngập ra.

Gần đây hắn cao lên rất nhanh, dáng người đã cao hơn Sơ Tranh, dáng vẻ tầm bằng 1m8 rồi, trên người cũng béo thêm không ít thịt, nhìn qua không còn là dáng vẻ tinh tế gầy yếu kia nữa.

Mặt mày cũng nảy nở hơn không ít, nằm ở giữa ranh giới của thiếu niên và thanh niên.

Thiếu niên xoay người, bỗng nhiên nhìn thấy người đứng phía sau, giật mình, khay trong tay rơi thẳng xuống.

Sơ Tranh bước mấy bước qua, tiếp được khay: "Cẩn thận một chút."

Thiếu niên chớp mắt: "Em... Tới từ khi nào?"

"Vừa rồi."

Tịch Kính nhìn ra bên ngoài: "Người kia đâu?"

"Thế nào, anh còn muốn trông thấy anh ta à?"

Tịch Kính vội lắc đầu, đại khái là phát giác được mình quá kích động, cẩn thận ngắm Sơ Tranh một chút.

Tịch Kính cũng không muốn nghĩ lung tung, nhưng hắn ngăn không được nỗi sợ hãi.

Sợ cô không thích mình.

Sợ cô sẽ vứt bỏ mình...

Sơ Tranh cúi đầu nhìn khay trong tay: "Đây là anh làm?"

Tịch Kính ngoan ngoãn gật đầu, lại có chút xấu hổ: "Làm không được đẹp lắm..." Hoàn toàn không giống như các thợ trong tiệm làm ra.

"Chờ anh học xong sẽ làm thật đẹp cho em, cái này..." Tịch Kính muốn lấy khay về, Sơ Tranh hơi nghiêng người, trực tiếp đi ra ngoài.

"Này..."

Tịch Kính đi theo Sơ Tranh ra ngoài, Sơ Tranh thuận tay đưa cái túi trong tay cho hắn.

Tịch Kính bị ép ôm một đống túi, không có tay cướp đoạt khay với Sơ Tranh nữa.

Cuối cùng hai người ngồi trong cửa hàng, chia chiếc bánh kia ra ăn, Tịch Kính cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, trừ bề ngoài không được đẹp lắm thôi.

Ăn xong bánh kem, lúc này Tịch Kính mới nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi hiểu lầm em. Nhưng mà... Anh... Anh thật sự rất sợ."

Thiếu niên hơi rụt thân thể lại, gương mặt tràn đầy bất an và thấp thỏm.

Sơ Tranh hỏi hắn: "Sợ cái gì?"

"Sợ..." Tịch Kính xiết chặt ngón tay, ngập ngừng nói: "Sợ em không cần anh nữa."

"Suy nghĩ lung tung gì thế." Sơ Tranh tức giận: "Ngoại trừ anh ai em cũng không cần."

Thiếu niên chậm chạp ngẩng đầu, đáy mắt trong suốt, phản chiếu ra gương mặt cô gái.

Trong cửa hàng sạch sẽ sáng sủa, hai người ngồi đối diện nhau, vô thanh vô tức đối mặt, hình ảnh giống hệt như tình tiết trong phim truyền hình.

-

Tịch Kính khóa chặt cửa, mấy bước chạy đến bên người Sơ Tranh, nắm lấy tay cô.

Sơ Tranh hơi liếc mắt, đáy lòng thở dài.

Thẻ người tốt quá cao... Sờ tóc mềm cũng không tiện thao tác.

Nhưng mà Tịch Kính giống như có cảm giác, hơi cúi đầu xuống, đưa đầu lại gần: "Sờ sờ anh."

Sơ Tranh: "!!!"

Thẻ người tốt thật sự quá hiểu chuyện!

Mẹ già để lại một vệt nước mắt chua xót.

Sơ Tranh hài lòng sờ soạng tóc hai lần, ho nhẹ một tiếng, một mặt đứng đắn nắm tay Tịch Kính đi về phía bãi đỗ xe.

Tịch Kính kéo cô: "Anh muốn... Đi dạo phố."

Sơ Tranh: "Hả?"

Đi dạo phố gì, có gì hay mà đi dạo!

Tịch Kính không nói lời nào, chỉ nhìn cô, trong mắt lộ ra sự mong đợi.

Sơ Tranh không muốn đi lắm, Vương bát đản nhất định sẽ gây sự... Nhưng chống lại ánh mắt Tịch Kính, cô lại không thể từ chối.

Thật là khó.

Sơ Tranh bảo Tịch Kính đưa túi trong tay cho cô, Tịch Kính không hiểu nhìn cô: "Anh muốn xách theo nhưng vật này đi dạo phố?"

"Ồ."

Tịch Kính đưa cái túi cho cô, Sơ Tranh bảo hắn ở đây chờ... Nghĩ nghĩ, vẫn quên đi, trực tiếp kéo hắn đi cất đồ.

Cất đồ xong, hai người tiến vào trung tâm thương mại bên cạnh.

"Muốn mua gì?"

"Không muốn mua gì."

"Không muốn mua gì, anh đi dạo phố làm gì?" Trở về nằm không tốt sao?

"Em không muốn... Đi dạo phố cùng anh sao?" Tịch Kính có chút rầu rĩ.

Rõ ràng em cũng đi dạo cùng khách hàng mà, anh còn kém hơn cả khách hàng sao?

Sơ Tranh phảng phất như có thể đọc ra câu nói kia từ trong mắt Tịch Kính, đáy lòng cô có chút co giật, sao thẻ người tốt cứ muốn tự hạ thân phận đi so sánh với những người khác nhỉ?

"Đi dạo!!"

Sơ Tranh cắn răng.

Không phải chỉ là dạo phố thôi sao?!

Có gì khó!

Con gái sao có thể nói không được chứ!

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tại trong vòng năm tiếng, tiêu hết sáu triệu. 】

Sơ Tranh: "..."

Mẹ nó ta biết ngay mà.

Tịch Kính thật sự chỉ là đi dạo, có lẽ không phải hắn muốn xem những thứ này, chỉ là muốn đi cùng Sơ Tranh mà thôi.

Sơ Tranh có nhiệm vụ mang theo, tự nhiên không thể chỉ đi dạo, trông thấy bảng hiệu hơi đắt, lập tức kéo Tịch Kính đi vào chồng chất lên trên người hắn.

"Anh không muốn mua."

Tịch Kính hơi kháng cự, hắn chỉ muốn cùng cô tùy tiện dạo chơi mà thôi, không muốn mua đồ, những thứ này rất đắt...

"Em muốn mua." Sơ Tranh đổi dây lưng mới cho hắn.

Tịch Kính phồng má, mặc cho Sơ Tranh thao tác, đáy lòng nghĩ tới lại là, sau này hắn trả lại thế nào đây.

Người bán hàng đứng túm lại bên cạnh hoa si.

"Đẹp trai quá đi."

"Đó là bạn gái anh ấy sao? Cũng thật xinh đẹp..."

"Không phải bạn gái đâu nhỉ, nói không chừng là chị gái thì sao?"

"Dáng dấp cũng không giống, không thể nào là chị gái."

Khi Tịch Kính vào phòng thử đồ thay quần áo, một người bán hàng nhỏ giọng hỏi Tịch Kính: "Vị tiểu thư kia là chị của anh à?"

Thiếu niên mềm mềm cười một tiếng, mang theo chút ý vị khoe khoang: "Bạn gái nha."

Người bán hàng bị nụ cười của thiếu niên làm choáng váng, trái tim nhảy bịch bịch không ngừng, đẹp quá đi thôi, mất hết máu luôn rồi nè!!

"Đẹp đúng không."

Người bán hàng điên cuồng gật đầu.

Ngược lại cảm thấy không đúng, quay đầu liền đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh.

Sau đó cô ta nghe thấy cô gái kia không lạnh không nhạt nói: "Đáng tiếc là của tôi."

Người bán hàng: "..."

Hai người đến khoe ân ái đúng không?!