Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1751: Thương nhân thời không (28)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh lấy được dây xích, môi giới hoàn chỉnh, thứ Sơ Tranh có thể tiếp thu được trong nháy mắt nhiều hơn.

Cô rất nhanh lật tìm xem cái gì gọi là nhân viên đang lẩn trốn.

Thương nhân thời không cũng không chỉ có một mình cô, ở các thế giới khác nhau đều tồn tại.

Mà Ngụy Dập là từ thế giới khác tới đây.

Tự tiện tiến vào thế giới khác, đối với quy tắc của thương nhân thời không chính là một loại khiêu chiến.

Không biết Ngụy Dập phạm vào chuyện gì, chạy trốn từ thế giới khác tới bên này... Không sai, Ngụy Dập là trốn tới.

Bây giờ cô thân là thương nhân thời không của thế giới này, nhất định phải diệt trừ hắn ta, nếu không người nguy hiểm chính là chính bản thân cô.

Một khi để hắn ta trở thành thương nhân thời không của thế giới này, đến lúc đó sẽ là các loại phiền toái.

Diệt trừ xử lý!

Sơ Tranh có chút kích động.

Đây chính là chứng nhận của phía trên, Vương bát đản cũng không thể nói gì cô đúng không?

Quả nhiên Vương Giả giữ vững trầm mặc, không lên tiếng.

Chỉ là bây giờ muốn xử lý hắn ta thì hơi phiền phức...

Ai.

Được tới đâu thì hay tới đó đi.

Sơ Tranh đi từ không gian kia ra, cô trống rỗng xuất hiện, dọa đến Tịch Kính nhảy dựng một cái.

"Em..."

Hắn chỉ chỉ ngoài cửa, vẻ mặt mờ mịt lại vô tội.

Vừa rồi cô không hề rời nhà mà?

Sơ Tranh thuận miệng giải thích một câu: "Tựa như loại truyền tống trên TV ấy, hiểu không?"

Tịch Kính cái hiểu cái không "a" một tiếng, vẻ mặt vẫn rất mờ mịt, ngốc ngốc manh manh có chút đáng yêu.

Sơ Tranh rất không khách khí hưởng dụng nhóc con đáng yêu này.

"Hôm nay có bị dọa sợ không?"

Tịch Kính lắc lắc đầu, một giây sau chậm rãi gật đầu, tội nghiệp nhìn cô.

Sơ Tranh như có như không sờ tóc hắn, một hồi lâu sau tung ra một câu: "Sức thừa nhận này của anh không được nha."

Tịch Kính: "..."

Rầm ——

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng vang trầm, giống như có thứ gì đó đập xuống đất.

Tiếp theo đó là một tiếng mắng giận dữ.

"Mẹ nó ai dạy cho mày hả, cái thứ ăn hại này, còn học được cách trộm tiền nữa à! Khóc, khóc cái gì mà khóc..."

Tiếng mắng chửi của gã đàn ông và tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ vang lên trong đêm đen yên tĩnh, lộ vẻ bén nhọn chói tai.

Tịch Kính nhìn ra ngoài cửa, đáy mắt hiện lên một tia tàn bạo, nhưng mà đợi khi Sơ Tranh nhìn sang, thiếu niên lại khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu kia, đầy mắt đều là không đành lòng và phẫn nộ.

Tịch Kính đẩy Sơ Tranh, thử xuống dưới.

Sơ Tranh ấn lấy hắn, dữ dằn: "Làm gì?"

"Anh... Anh đi xem xem."

"Xem cái gì? Bị đánh à?"

Tịch Kính: "..."

Cách cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng gã đàn ông đánh người, không biết là dùng thắt lưng hay là dùng thứ khác, âm thanh kia cực kỳ lớn.

Có hộ gia đình không chịu được đêm hôm khuya khoắt nhiễu dân, mắng hai tiếng.

Sau đó liền bị gã đàn ông càng hung dữ mắng lại.

Cư dân trong tầng lầu này bật đèn lên càng ngày càng nhiều, nhưng phần nhiều đều là phàn nàn, không có nhiều người nguyện ý đi đối đầu với gã đàn ông kia.

-

Tịch Kính năn nỉ nhìn Sơ Tranh, cứ tiếp tục như thế Trần Bội Bội sẽ bị đánh chết.

Sơ Tranh không hề dao động, Tịch Kính hơi chần chờ, chủ động tiến lên trước hôn cô, hô hấp của Sơ Tranh hơi chậm lại.

Ánh mắt thiếu niên dường như mang theo sương mù, mỗi một động tác đều cẩn thận từng li từng tí.

Sơ Tranh kéo người ra, xoay người xuống giường.

Thiếu niên sắc mặt vui mừng, đi theo cô dậy, nhưng hắn không xông ra ngoài, ngoan ngoãn chờ Sơ Tranh, lúc này Sơ Tranh mới hài lòng hơn một chút, đi qua mở cửa ra ngoài.

Nhà ở tầng này cơ hồ đều mở đèn lên, có người còn mở cửa ra xem.

Trần Bội Bội co quắp trên mặt đất, đang bị gã đàn ông dùng loại dây để nhảy dây của trẻ con đánh, vừa rồi còn kêu khóc, bây giờ chỉ còn lại tiếng khóc thút thít rất nhỏ, có lẽ là đau đến không còn sức mà khóc nữa.

Dây nhảy dây gấp lại 4 lần, thứ kia quất vào nhất định rất đau.

Gã đàn ông vừa đánh vừa mắng, giống như hận không thể đánh chết Trần Bội Bội vậy.

Mà nguyên nhân chỉ là Trần Bội Bội lấy năm mươi đồng trên bàn.

Tịch Kính nắm lấy tay Sơ Tranh, vẻ mặt tràn đầy không đành lòng: "Cô bé sẽ bị đánh chết."

Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra mở chức năng ghi hình quay lại.

Tịch Kính nhìn cô, muốn nói gì đó, lại không dám lên tiếng.

"Điện thoại của anh đâu."

Tịch Kính chạy vào trong nhà, lấy điện thoại của mình ra đưa cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh ấn mở màn hình, phát hiện màn hình điện thoại của hắn là ảnh mình, Tịch Kính đang nhìn Trần Bội Bội, không chú ý tới ánh mắt Sơ Tranh.

Điện thoại có khóa vân tay, Sơ Tranh thử ấn ngón tay mình xuống một cái, màn hình tự động mở khoá.

Cô nhớ có một lần Tịch Kính không ngủ được, cầm ngón tay cô đè xuống một lát, xem ra cô nhớ không lầm...

Sơ Tranh lưu loát ấn xuống ba con số.

Dường như gã đàn ông phát hiện ra Sơ Tranh đang báo cảnh sát, mặt mũi tràn đầy hung ác trừng tới: "Chúng mày làm gì thế hả! Ông đây giáo huấn con gái mình, đến phiên chúng mày xen vào việc của người khác à? Tắt điện thoại mau!!"

"Ông quá ồn." Sơ Tranh mặt không cảm xúc đáp một câu, sau đó nói vào trong điện thoại: "Nghe thấy không, ông ta còn uy hiếp người qua đường vô tội thấy việc nghĩa hăng hái làm như tôi. Nếu các anh không nhanh lên, thì ông ta sẽ giết người đấy."

"Mẹ!"

Gã đàn ông tức giận mắng một tiếng, trực tiếp xông từ bên kia lại, dây trong tay quất tới.

Sơ Tranh buông Tịch Kính ra, che hắn ra phía sau, cổ tay chuyển một cái, bắt lấy dây kia, rồi kéo sang bên cạnh một cái.

Gã đàn ông bị dây kéo theo, đụng vào thanh chắn ban công.

Rầm một tiếng, người nghe cũng cảm thấy đau đầu.

Hồi lâu sau gã đàn ông vẫn không đứng lên được.

"Không có bản lĩnh gì, đánh trẻ con rồi cho rằng mình rất lợi hại chắc." Sơ Tranh ném dây trong tay đi, giọng điệu băng lãnh không chút chập trùng: "Ông còn sống làm gì nữa."

Người không có bản lĩnh mới đánh vợ con, có người có bản lĩnh đều bận rộn kiếm tiền, làm sao có thời giờ đánh vợ con nữa.

Loại có tiền mà biến thái thì không tính.

Gã đàn ông ngồi một hồi lâu, chống vào ban công đứng lên, quay đầu, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

Một con ranh con cũng dám giáo huấn gã, ai cho cô lá gan đó!

Gã đột nhiên cầm đồ vật bên cạnh lên, đập về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh ngoài ý muốn không đánh trả, mà là kéo Tịch Kính lui về trong phòng.

Gã đàn ông thấy thế, dưới sự phẫn nộ, lần nữa nhặt dây nhảy dây dưới đất lên, đánh vào phía trong phòng.

Rầm ——

Ầm!

Trong phòng thỉnh thoảng truyền ra âm thanh, người bên ngoài nghe đến kinh hồn táng đảm, nhưng mà ngẫm lại thủ đoạn mà Sơ Tranh đối phó với con sâu rượu và đám lưu manh trước đó, bọn họ cảm thấy sẽ không có chuyện gì.

Năm phút sau, gã đàn ông bị Sơ Tranh đá ra, thân thể gã đàn ông nghiêng một cái, đụng vào tấm chắn ban công đằng sau, ngã oạch cả người xuống.

Sơ Tranh ôm cánh tay, đứng dựa vào cửa ra vào, không rõ ý vị: "Chúc mừng ông nha."

Gã đàn ông: "???"

Đám người: "???"

Chúc mừng cái gì?

Húuuu húuuuu ——

Dưới lầu tiểu khu, ánh sáng đỏ lam giao nhau lóe lên.

-

Tận đến khi người của phía cảnh sát đến, gã đàn ông mới biết được câu chúc mừng kia của Sơ Tranh là có ý gì.

Chúc mừng gã bồi thường đến táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi.

Đồ vật trong phòng cô, tùy tiện một món cũng đã hơn 10 ngàn, mà vừa rồi gã đập hư không ít thứ.

Mấu chốt là cô còn ghi hình lại, chứng minh người động thủ đầu tiên là gã.

Trách nhiệm này...

"Là cô ta hãm hại tôi!!" Gã đàn ông chỉ vào Sơ Tranh: "Đồng chí, cô ta cố ý cho tôi vào nhà, cố ý cho tôi đập đồ."

Sơ Tranh dựa vào khung cửa, liếc nhìn gã đàn ông, không nhanh không chậm đáp: "Lời nói không nên nói lung tung, là tôi ra tay trước à?"