Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1749: Thương nhân thời không (26)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Anh ơi, em ăn xong rồi, em đi học đây." Giọng nói của Trần Bội Bội truyền vào: "Cảm ơn anh nha."

"Đi học chậm một chút." Một hồi lâu sau bên trong mới có âm thanh, có chút mập mờ, không giống như giọng nói Trần Bội Bội quen thuộc lắm.

Trần Bội Bội nghi hoặc, nhưng cũng không dám quá tìm tòi nghiên cứu, rất nhanh rời khỏi phòng.

Tịch Kính vịn vai Sơ Tranh, hơi thở hổn hển: "Cô sao thế?"

"Lớn lên em nhất định phải gả cho anh?"

Câu nói này khiến Tịch Kính hơi sững sờ, gả cho hắn... Một lát sau kịp phản ứng, cô lặp lại lời Trần Bội Bội.

"Lời trẻ con nói, không xem là thật được."

Tịch Kính thấp giọng giải thích rõ, cô tức giận vì câu nói kia sao?

Sơ Tranh rất nhanh tỉnh táo lại: "Ngày hôm nay gặp phải chút chuyện, điện thoại hết pin, chờ tôi rất lâu?"

Tịch Kính còn đang suy nghĩ xem làm sao để giải thích với cô, Sơ Tranh đột nhiên nói một câu như vậy, hắn phản ứng chậm nửa nhịp, Sơ Tranh là đang giải thích với hắn vì sao cô lại về trễ.

"... Không lâu lắm." Tịch Kính thăm dò hỏi: "Cô gặp phải chuyện gì?"

Sơ Tranh: "..."

Chú cảnh sát mời ta uống trà.

"Đỡ bà lão băng qua đường." Sơ Tranh thuận miệng nói mò.

"A..." Tịch Kính nghi hoặc: "Cần lâu như vậy sao?"

"Bà lão nhiều."

"..."

Đáy lòng Tịch Kính biết Sơ Tranh không muốn nói với mình, ngay cả tìm lý do cô cũng không để tâm như thế... Tịch Kính rất hiểu chuyện không tiếp tục hỏi: "Còn có cơm và đồ ăn, ăn cơm không?"

"Cơm thừa?" Cho ta ăn đồ ăn trẻ ranh ăn còn dư lại, có ý gì đây? Ta ở trong lòng mi còn kém hơn cả một đứa trẻ trâu sao?

"..."

Tịch Kính đi nấu cho Sơ Tranh một tô mì.

Sơ Tranh ném đồ vừa rồi cô buông xuống cho Tịch Kính: "Tiền nợ đã trả hết."

Tịch Kính cầm phần văn kiện kia, một hồi lâu không lên tiếng, Sơ Tranh nhanh chóng ăn xong mì, thấy hắn còn ôm văn kiện ngây ngốc ngồi ở đó.

"Nghĩ gì thế?"

Tịch Kính hoàn hồn: "Không có..."

Hắn hoảng hốt tìm giấy và bút đến, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một tờ phiếu nợ, kí tên lên, sau khi ấn dấu tay xong thì giao cho Sơ Tranh.

"Về sau sẽ trả cho cô."

Sơ Tranh mò xuống đầu hắn: "Không trả được cũng không sao, dù sao cậu cũng là của tôi."

Tóc thiếu niên bị xoa loạn thất bát tao, trên gương mặt tinh xảo trắng nõn lộ ra mấy phần đỏ ửng: "Cô... Cô thích tôi sao?"

Ngón tay Sơ Tranh xẹt qua trán hắn, mi tâm, cuối cùng nhẹ nhàng vuốt trên sống mũi hắn: "Bằng không thì sao?"

Tịch Kính nắm chặt văn kiện trong tay: "Vậy cô có thể nói cho tôi biết... Rốt cuộc cô làm gì không?"

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hắn, hồi lâu không nói chuyện, lông mi Tịch Kính hơi rủ xuống: "Là tôi nhiều chuyện, xin lỗi..."

Dáng vẻ thiếu niên sa sút, tự dưng lộ ra mấy phần cô tịch đáng thương.

"Tới đây." Sơ Tranh vươn tay.

Thiếu niên hơi chần chờ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đặt tay lên tay cô, ngồi vào trong lòng cô.

"Công việc của tôi..." Trừ phá sản, thì chính là nuôi anh đó!

Sơ Tranh giải thích đơn giản việc nguyên chủ làm một lần, Tịch Kính nghe đến ngơ ngẩn, nhưng kết hợp với hành vi của hai người trước đó, Tịch Kính đại khái lại có thể hiểu được.

"Cô có thể đi rất nhiều nơi sao?"

"Không thể, tôi chỉ có thể sống ở thế giới này." Sơ Tranh nói: "Bởi vì tôi thuộc về thế giới này." Mới là lạ.

Tịch Kính như có điều suy nghĩ, một hồi lâu sau, hắn từ từ lấy tấm thẻ kia ra: "Người kia... Cho tôi."

Vẻ mặt Sơ Tranh trong nháy mắt trầm xuống.

"Cậu đi vào rồi?"

Đi vào chỗ nào?

Tịch Kính lắc đầu: "Không, sáng hôm nay tôi mới nhận được."

Sơ Tranh xoay tấm thẻ kia, ánh mắt đột nhiên quét về phía Tịch Kính: "Trước đó cậu không có ý định lấy ra?"

"Tôi..." Đáy lòng Tịch Kính thình thịch nhảy dựng lên, cánh môi hé mở, không biết nên giải thích thế nào.

Tịch Kính sợ Sơ Tranh tức giận, quyết định ăn ngay nói thật: "Hắn... Hắn nói, nếu tôi đến tìm hắn, là có thể biết được hết thảy mọi chuyện về cô... Hắn còn nói..."

"Còn nói cái gì?"

"Còn nói, cô chỉ coi tôi là một món đồ chơi... Không phải thật sự thích tôi."

"..."

Con mẹ nó!

Con chó điên Ngụy Dập này được lắm, còn châm ngòi ly gián đến đây luôn rồi.

"Cậu cũng cảm thấy như vậy?"

Tịch Kính nắm vạt áo đến thay đổi hình dạng: "Em... Cho tới bây giờ đều chưa từng nói qua, quan hệ của chúng là ta như thế nào..."

Bọn họ từng làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng cho tới bây giờ Sơ Tranh cũng không hề nói rõ ràng với hắn, quan hệ của bọn họ là như thế nào.

Thật giống như...

Cô chỉ đang nuôi một con thú cưng.

"Anh cảm thấy đối với ai em cũng tốt như vậy?"

Tịch Kính nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Khoảng thời gian này trôi qua, cô trừ chăm sóc mình, thì đối với những người khác đều lạnh lùng đứng ngoài quan sát, cho dù ngẫu nhiên ra tay giúp đỡ, cũng là dáng vẻ không kiên nhẫn.

Chỉ có mình...

Có thể ngồi xe của cô, hưởng thụ sự chăm sóc của cô, mỗi sáng sớm mở mắt là có thể trông thấy cô, cùng cô hôn... Tịch Kính đột nhiên cảm thấy có phải là mình yêu cầu hơi nhiều rồi không.

Đáy lòng của hắn hoảng hốt, bối rối kéo tay áo Sơ Tranh, lời nói không được mạch lạc: "Em đừng nóng giận... Là anh... Là anh yêu cầu quá nhiều, về sau anh sẽ không hỏi nữa, em đừng bỏ lại anh, có được không?"

Ánh mắt thiếu niên bị bịt kín bằng một tầng hơi nước, trên gương mặt tinh xảo trắng nõn, chỉ còn lại kinh hoảng và sợ hãi, giống như chó con sắp bị vứt bỏ.

Một hơi của Sơ Tranh bị chặn trong ngực, lên không được, xuống không xong.

Rõ ràng là mi chất vấn trước, sao bộ dáng lúc này lại như ta làm sai thế này!

Tức giận!

"Cho dù em chỉ coi anh như đồ chơi mà nuôi, anh... Anh cũng chấp nhận, chỉ cần em đừng rời bỏ anh." Giọng nói của Tịch Kính rất yếu ớt, giống như cực kỳ khốn khổ.

Đây là thứ duy nhất mà hắn có thể bắt lấy.

Hắn không muốn mất đi.

Sơ Tranh hít sâu, thở ra, bình tĩnh nói: "Em không xem anh như đồ chơi mà nuôi. Tịch Kính, em xem anh là bạn trai, anh đừng tự quyết định vị trí cho mình, có nghi vấn gì thì trực tiếp đi hỏi em."

Trong đầu Tịch Kính ong lên một tiếng, trong máu giống như có thứ gì đó đang cuộn trào, bị khuấy động đến sôi trào.

Tay nắm lấy tay áo Sơ Tranh càng dùng sức hơn, thì thào hỏi: "Bạn... Bạn trai sao?"

"Bằng không thì anh cho rằng là gì?"

Hầu kết Tịch Kính nhấp nhô đến mấy lần, thanh âm khô khốc: "Anh... Anh có thể chứ?"

"Chỉ có anh có thể."

Chỉ có anh có thể...

Chỉ có hắn sao?

Nước mắt trong hốc mắt Tịch Kính cuối cùng cũng không nhịn được, im ắng rơi xuống, một giây sau thiếu niên bỗng nhiên dùng tay lau đi.

Cô không thích con trai khóc.

Nước mắt vẫn còn dính trên khóe mắt Tịch Kính, khóe môi lại nhịn không được giương lên, lộ ra nụ cười.

Sơ Tranh nhìn đến hơi thất thần, một hồi lâu sau mới mò xuống đầu hắn, không rõ ý vị mà nói: "Tịch Kính, trưởng thành nhanh lên."

"Hả?"

Một hồi lâu sau, Tịch Kính khẩn trương hỏi: "Phải... Phải trưởng thành, anh mới có thể làm bạn trai của em sao?"

Sơ Tranh: "..."

"Không phải." Sơ Tranh trầm mặt xuống: "Rửa chén đi."

Tịch Kính: "..."

Tịch Kính thu thập xong bát đũa trên bàn, mãi đến khi hắn bắt đầu rửa chén, mới phản ứng được lời kia của Sơ Tranh là có ý gì, trái tim xém chút bởi vì chịu phụ tải quá lớn mà nổ tung, cả khuôn mặt trong nháy mắt nhiễm lên màu ửng đỏ.