Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 171: Vương gia vạn phúc (1)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

#Không re-up dưới mọi hình thức.

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ngồi trên một cái giường lớn khắc hoa, cách bài trí xung quanh đều lộ ra nét cổ kính, hương khí thanh u vấn vít trong gian phòng.

Cô có chút đau đầu xoa xoa mi tâm.

Luôn cảm thấy rất không thoải mái...

Giống như đã quên đi cái gì đó.

【 Tiểu tỷ tỷ có cần xem lại ký ức của vị diện trước không? 】 Vương Giả nhắc nhở.

Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Được rồi, phiền phức."

【...】

"Tiểu thư, tiểu thư..."

Tiểu nha đầu hấp tấp chạy vào, thấy Sơ Tranh còn ngồi trên giường, thì lập tức gấp gáp nói: "Không xong rồi, nô tì vừa nghe thấy vương phi nói, người có tên trong danh sách tiến cung biến thành tiểu thư rồi."

Sơ Tranh: "..."

Tiến công cái gì?

Đánh nhau sao?

Không được nha, ta vừa mới tới mà!

Tiểu nha đầu gấp đến độ muốn khóc: "Phải làm sao bây giờ đây, nô tì nghe nói vị trong cung kia rất hung dữ, lần trước có hai người không biết lỡ miệng nói bậy thế nào, mà bị xử lý ngay tại chỗ đấy. Tiểu thư, vương gia nhà chúng ta vừa đi, mà ngài đã bị khi dễ như vậy, vương phi thật quá đáng!"

Sơ Tranh: "..."

Vương gia?

Trong cung?

Đây là cổ đại...

"Ngươi đừng khóc."

Khóc làm ta đau hết cả đầu.

Tiểu nha đầu càng khóc lợi hại hơn, nức nở nói: "Tiểu thư, chúng ta hiện tại là giậu đổ bìm leo, bình thường những người kia ra sức bám vào quyền quý, lúc này cũng hận không thể đạp chúng ta xuống bùn, hơn nữa những ngày tháng sau này... Nô tì rất khó chịu."

"Ừ, ta cũng khó chịu." Nói nhao nhao đến đau đầu.

Tiểu nha đầu khổ sở không thôi, khóc không thành tiếng: "Người có tên trong danh sách vốn là vị ở đông viện kia, sao bây giờ lại biến thành tiểu thư rồi."

"..."

"Tiểu thư, phải làm sao bây giờ đây!"

"..." Nghe không hiểu, làm sao ta biết.

Thật ồn ào.

Xử lý!

Tiểu nha đầu chỉ lo khóc, căn bản không chú ý tới, vẻ mặt của tiểu thư nhà nàng lúc này chẳng có chút cảm xúc gì.

...

Nguyên chủ họ Trình.

Phụ thân của nguyên chủ từng cùng tiên đế đánh hạ giang sơn này.

Và còn từng cứu tiên đế vô số lần.

Giao tình này còn sâu hơn biển lớn.

Tiên đế cũng thập phần nể trọng phụ thân của nguyên chủ.

Sau khi phụ thân nguyên chủ giúp tiên đế diệt trừ các thế lực phản bội.

Củng cố địa vị giang sơn xong, phụ thân của nguyên chủ được phong làm Thành vương, là vương gia khác họ duy nhất trong triều đại, được hưởng đãi ngộ giống như các huynh đệ của tiên đế.

Thậm chí những vương gia đó còn phải cho Thành vương mấy phần mặt mũi.

Lời nói của bọn họ không có phân lượng bằng lời của Thành vương.

Trước khi tiên đế lâm chung, đã ủy thác sứ mệnh bảo hộ giang sơn này cho Thành vương.

Sau khi đương kim thánh thượng đăng cơ, hai năm đầu làm việc rất cẩn trọng, mặc dù không có cống hiến đặc biệt lớn lao gì, nhưng cũng được xem như cần chính ái dân, là một Hoàng đế tốt.

Nhưng sau khi Hoàng đế cải trang vi hành trở về thì tất cả đều thay đổi.

Hoàng đế chẳng những nghi thần nghi quỷ, mà còn luôn cảm thấy có người muốn hại y.

Y càng ngày càng trầm mê thuật trường sinh bất lão, còn tìm kiếm khắp thiên hạ những kỳ năng dị sĩ biết thuật trường sinh.

Tính tình cũng ngày càng tàn bạo hơn, ai trêu chọc vào y đều không có kết cục tốt.

Trước lúc lâm chung, tiên đế có giao lại trọng trách cho Thành vương, nên ông đã tận tụy khuyên can.

Nhưng Hoàng đế là đế vương, tất nhiên y sẽ không chấp nhận được chuyện bị người khác quản giáo.

Thành vương chọc giận Hoàng đế mấy lần, nếu không phải Thành vương có kim bài miễn tử, thì có lẽ Hoàng đế đã sớm chém ông thành mấy khúc.

Không chém được Thành vương, nên Hoàng đế bắt đầu tìm những biện pháp khác.

Lúc còn trẻ, Thành vương từng bị thương, nên lúc về già thân thể càng không tốt, cuối cùng đang sống ngon lành thì bị Hoàng đế chọc cho tức chết.

Sau khi Thành vương chết, Thành vương phủ to như vậy chỉ còn lại nữ quyến và tôi tớ.

Hoàng đế thì tiếp tục làm một đế vương hoang đường.

Mẫu thân nguyên chủ mất sớm, vương phi đương nhiệm được nâng từ thiếp lên, nên cực kì không thích nguyên chủ, sau khi Thành vương qua đời, nguyên chủ sống trong phủ vô cùng thê thảm.

Nguyên chủ có người mình thích, hơn nữa cũng đã được trưởng bối định ra hôn sự rồi.

Đáng tiếc Thành vương đột nhiên qua đời, nên hôn sự cũng không được ai đề cập đến.

Nguyên chủ sống trong phủ không tốt, nhưng nàng vẫn đau khổ chống đỡ, chờ mong sau khi nàng cập kê, thì người nàng thích có thể dùng kiệu tám người khiêng cưới nàng về nhà.

Đáng tiếc.

Nàng không chờ được kiệu hoa đến.

Có một ngày, không biết Hoàng đế bị chạm dây thần kinh nào, mà một hai hạ chỉ ra lệnh các thiên kim vừa đủ tuổi trong gia đình của triều thần tiến cung.

Trong cung có một quy củ.

Nếu có mệnh lệnh tương tự như thế này truyền xuống, thì chỉ có thiên kim con của chủ mẫu mới có tư cách tiến cung.

Bởi vì chỉ có như thế, mới biểu thị những người này có phúc, sẽ không mang xúi quẩy vào cung.

Mặc dù trên danh nghĩa nguyên chủ là đích trưởng thiên kim, nhưng mẫu thân nàng đã qua đời, nên không thích hợp tiến cung nữa.

Bởi vậy người có tên trong danh sách này, lẽ ra phải là muội muội của nàng, nữ nhi của Thành vương phi đương nhiệm, Trình Tiêu mới phù hợp.

Nhưng vương phi đương nhiệm đút lót tiền bạc, để cái tên viết lên danh sách là tên nguyên chủ.

Cái thánh chỉ này có ý tứ gì cũng không ai biết được.

Và việc có thể ra được hay không cũng không ai biết.

Nguyên chủ nghĩ đến chuyện mình có hôn ước, chỉ cần đối phương tiến cung báo cáo, thì cho dù Hoàng đế có ngu ngốc, cũng sẽ nhớ được mấy phần.

Nhưng khi nàng đi tìm đối tượng có hôn ước với mình, thì lại thấy đối phương thân mật ôm ấp muội muội của nàng.

Một màn này làm nguyên chủ không biết phải làm sao.

Cuối cùng nàng vẫn phải thay thế muội muội tiến cung.

Hoàng đế thấy tư sắc của nàng thượng thừa, lại là nữ nhi của Thành vương, y nghĩ đến hành vi lúc trước của Thành vương, nên có ý định muốn nhục nhã nàng, đêm đó liền lưu nàng lại.

Nguyên chủ chỉ là một nữ tử nhu nhược, lại không có phụ thân bảo vệ, nên nếu Hoàng đế muốn làm gì, thì nàng căn bản không thể phản kháng được.

Hoàng đế ngày ngày sủng hạnh nàng, tất cả mọi người đều cho là nguyên chủ được sủng ái.

Nhưng chỉ qua nửa tháng, nguyên chủ đã bị đưa ra khỏi cung bằng một chiếc kiệu nhỏ, không có ban thưởng, cũng không có bất kỳ ý chỉ gì.

Nhưng mà ai cũng hiểu rõ ràng, rằng nguyên chủ từng được Hoàng đế sủng hạnh qua.

Bây giờ bị Hoàng đế chán ghét rồi vứt bỏ, đến ngay cả một tước vị cũng không ban cho nàng.

Sau khi bị đưa ra ngoài rồi, thì còn có đường sống nữa sao?

Lời đàm tiếu của ngoại nhân, và sự ức hiếp của người trong phủ, khiến cho nguyên chủ vô cùng uất ức, sầu não.

Nhưng vào lúc nguyên chủ chuẩn bị đi tìm cái chết, thì đột nhiên phát hiện mình mang thai.

Nàng chỉ bị Hoàng đế sủng hạnh.

Cho nên đứa bé này là con của ai thì không cần nói cũng biết.

Hoàng đế vẫn chưa có con nối dõi, mặc dù không biết nguyên nhân gì, nhưng chỉ cần tin tức nguyên chủ có thai truyền vào trong cung, tất nhiên sẽ mẫu bằng tử quý.

Muội muội của nguyên chủ là Trình Tiêu không biết nghe được tin tức này từ đâu.

Nàng ta sợ nguyên chủ tiến cung, mẫu bằng tử quý, cao hơn mình một cái đầu, nên liên hợp với mẫu thân của nàng ta, cùng nhau cưỡng chế ép nguyên chủ uống thuốc phá thai.

Đợi đến khi người trong cung tới, thì liên hợp với toàn phủ nói xấu nàng, nói nàng thông đồng với người khác, không giữ phụ đạo, đứa bé kia không phải của Hoàng đế, nàng sợ bị điều tra ra, nên tự uống thuốc phá thai.

Lúc ấy nguyên chủ vừa bị sảy thai, thân thể cực kì suy yếu, nên căn bản không có cách nào biện giải cho mình.

Hoàng đế nghe được chuyện này thì giận tím mặt, hạ lệnh ban cho một chén rượu độc, sau khi nàng chết còn phải chịu tiên hình.

Sơ Tranh vuốt vuốt mi tâm.

Thật thê thảm a.

Thế này thì làm sao mà phản công?

Lên làm hoàng đế sao?

Hoàng vị có thể dùng tiền mua được à?

Quả nhiên là xử lý vẫn dễ dàng hơn!

Sơ Tranh từ trên giường bước xuống, tiểu nha đầu vừa rồi khóc đến mức thở không ra hơi, đã bị cô đuổi ra ngoài.

Gian phòng bài trí đơn giản, ở trong trí nhớ của Sơ Tranh, đây không phải là gian phòng của nguyên chủ.

Mà là sau khi Thành vương qua đời, Thành vương phi đuổi nguyên chủ đến đây.

Sơ Tranh đi đến trước gương đồng, trong gương đồng mơ hồ hiện lên một thân ảnh tinh tế.

Nữ hài tử chưa phấn son trang điểm, khuôn mặt lớn chừng bằng bàn tay, mặc dù ngũ quan rất tinh xảo, nhưng sắc mặt tiều tụy, trên môi không có chút huyết sắc nào.

Giữa hai đầu lông mày còn mang theo nét ngây thơ, mặc dù chưa hoàn toàn trổ mã, nhưng cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân tuyệt sắc.